Lục Dạ Minh vẫn đứng sững trước màn hình điện thoại, tay run run. Tin nhắn lạ kia như một luồng điện chạy thẳng vào tim cô:
“Anh biết kế hoạch của cô rồi… và tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Cô nhíu mày, tự hỏi: ai có thể nhắn tin như vậy? Người cũ? Không, không thể, người cũ chắc chắn đang bận rộn với tình yêu mới rồi. Bạn thân cô thì sao? Cũng không, họ không bao giờ trêu cô kiểu này. Vậy chỉ còn một khả năng duy nhất… nam chính?
Ý nghĩ đó làm tim cô đập nhanh, một nửa sợ hãi, một nửa lại… tò mò. Cô nhanh chóng nhét điện thoại vào túi, cố tỏ ra bình tĩnh. “Phải, bình tĩnh. Đây chỉ là trò chơi, và tôi phải chiến thắng!” cô tự nhủ.
Bước vào quán cà phê, mùi cà phê rang thơm nồng nàn hòa cùng tiếng nhạc dịu nhẹ làm cô phần nào thư giãn. Nữ chính chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, nơi có thể quan sát toàn bộ quán mà vẫn giữ được sự riêng tư.
Nam chính đã ngồi đó từ trước, dáng người thẳng tắp, ánh mắt không rời khỏi cô. Dạ Minh cố tình thả lỏng vai, tạo dáng tự nhiên, nhưng không quên nhếch mép cười – nụ cười vừa đáng thương vừa hấp dẫn, đúng như kế hoạch.
“Cà phê?” Nam chính đặt cốc lên bàn, giọng vẫn đều đều, không thay đổi biểu cảm.
Dạ Minh gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Ừ… cám ơn.” Trong lòng cô nhủ thầm: “Được rồi, bước đầu thành công. Anh sẽ chú ý tới tôi.”
Nhưng mọi thứ không hề đơn giản. Nam chính nghiêng người, ánh mắt anh sắc bén hơn bao giờ hết. “Cô không giống với những gì tôi tưởng.”
Cô cười, giả vờ lúng túng: “Ồ… sao anh biết tôi… không giống… gì… á?”
Anh không trả lời ngay. Chỉ nhìn cô, lâu hơn một chút, khiến Dạ Minh cảm thấy da thịt run rẩy. Cô tự nhủ: “Ối giời ơi, mắt anh ấy… như thể đọc được mọi suy nghĩ của tôi. Phải… phải cẩn thận hơn!”
Chưa kịp định thần, điện thoại cô rung lên lần nữa. Tin nhắn thứ hai xuất hiện:
“Trò chơi vừa mới bắt đầu. Đừng nghĩ có thể qua mặt tôi.”
Cô lẩm bẩm, tay cầm điện thoại mà run như lá mùa thu. Ai có thể nhắn những lời này, mà sao… cô lại thấy tim đập nhanh đến lạ thường?
Cố gắng giữ bình tĩnh, Dạ Minh uống một ngụm cà phê nóng hổi, rồi nhẹ nhàng mở lời: “Anh… anh có muốn đi dạo một chút không? Ngoài trời nắng, gió dễ chịu…”
Nam chính nhấc mày, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng có một tia tò mò. “Đi đâu?”
“Chỉ… đi dạo thôi.” Cô hơi gượng cười, ánh mắt liếc quanh quán, tìm cách đánh lạc hướng.
Họ ra khỏi quán, bước xuống phố. Dạ Minh tự nhủ phải chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống: bất cứ cử chỉ nào của anh cũng có thể là đòn thử lòng. Cô quyết định tung chiêu “người đáng thương nhưng xinh đẹp” hết mức.
Đi được vài bước, cô giả vờ vấp phải đá trên đường. Một tiếng “ôi!” phát ra, vừa đủ để nam chính quay lại kịp thời. Anh nắm lấy tay cô, giữ cho cô không ngã.
“Cẩn thận hơn,” anh nhắc, giọng vẫn đều đều nhưng ánh mắt sắc bén.
Dạ Minh đỏ mặt, nhưng nhanh chóng tỉnh táo: “Đúng, đúng rồi… cảm ơn anh.” Trong lòng cô thì lại rộn ràng, khó chịu và thích thú đan xen: “Ối giời ơi, đây là cơ hội vàng… nhưng không thể để lộ rằng tôi đang… thích anh đâu!”
Trong lúc họ bước qua con phố nhỏ, một cơn gió thổi qua, làm mái tóc cô bay nhẹ, hất vào mặt nam chính. Anh hít một hơi, giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lộ ra sự quan tâm.
Cô nhận ra điều đó, tim đập nhanh hơn. “Phải, phải bình tĩnh. Đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch,” cô nhủ thầm. Nhưng dù muốn hay không, cảm giác rung động đã len lỏi.
Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên: “Dạ Minh!”
Cô quay lại, nhìn thấy bạn thân, tay ôm một túi bánh ngọt. “Mình mang đồ ăn sáng cho cậu, vừa kịp cho buổi đi dạo này nè!”
Nam chính đứng cạnh, ánh mắt lướt nhanh về phía cô bạn thân. Dạ Minh vội vàng giới thiệu: “Anh này… là bạn… à, bạn tôi.”
Bạn cô cười tươi: “Chào anh! Dạ Minh cứ nhắc đến anh mãi!”
Nam chính gật đầu, giọng vẫn đều: “Chào.” Nhưng Dạ Minh nhận ra, anh đã quan sát từng cử chỉ của cô bạn. Một tia ánh mắt lướt qua, vừa lạnh vừa tò mò.
Cô tự nhủ: “Ối, anh ấy thật sự… nghiêm túc đến mức tôi phải cẩn thận. Kế hoạch giả thất tình phải tinh vi hơn nữa.”
Đi được nửa con phố, họ dừng lại bên một quán hoa nhỏ. Hương hoa thoang thoảng, pha lẫn hương cà phê từ quán đối diện. Dạ Minh giả vờ hít sâu, ngắm những bông hoa, nhưng ánh mắt cô liên tục liếc nam chính. Anh đứng bên cạnh, tay cầm ly cà phê, ánh mắt không rời cô.
Cô cố tình rủ: “Anh có muốn… chọn một bông hoa làm quà không?”
Anh lặng im, rồi bất ngờ hỏi: “Cô thích màu gì?”
Cô giật mình, nhưng nhanh chóng đáp: “Màu hồng… nhưng không quá sặc sỡ.” Ánh mắt cô lấp lánh, vừa ngây thơ vừa tinh ranh.
Nam chính nhướng mày, nhưng không nói gì, chỉ lựa chọn một bông hoa màu hồng nhạt, đặt vào tay cô. Lục Dạ Minh cảm thấy tim mình nhói lên, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Cảm ơn anh.” Cô mỉm cười, nhưng trong lòng thì… rung động dữ dội.
Vừa lúc đó, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn mới:
“Đừng quên, tôi biết hết mọi kế hoạch của cô. Chỉ là… tôi đang chờ xem cô sẽ làm gì tiếp theo.”
Dạ Minh há hốc mồm. Ai nhắn? Người cũ? Bạn thân? Hay… nam chính? Tim cô vừa lo lắng vừa hồi hộp. Một trò chơi tinh vi vừa bắt đầu, và cô biết, cô sẽ không thể rút lui nữa.
Bước chân cô run run một chút, ánh mắt nhìn nam chính, nhưng giọng nói vẫn cố tỏ ra bình thản: “Anh… anh có nghĩ rằng trò chơi này sẽ thú vị không?”
Anh chỉ lặng im, ánh mắt sắc bén nhưng có một tia hứng thú. Dạ Minh cười khẽ, biết rằng kế hoạch giả thất tình của cô đã… bị thách thức, và cũng bị cuốn hút theo một cách không ngờ.
Và thế là, trò chơi tình cảm bắt đầu – với những tình huống bất ngờ, những ánh mắt đầy ẩn ý, và trái tim cô đã rung động một cách không thể kiểm soát.