giả tình thật lòng

Chương 6: Hiểu lầm leo thang và những khoảnh khắc trái tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Dạ Minh thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Trái tim cô vẫn đập mạnh sau buổi chiều hôm qua bên hồ, nơi ánh nắng và gió nhẹ khiến những cảm xúc rối rắm trong lòng cô trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cô ngồi bên bàn trang điểm, tay run run cầm điện thoại, nhìn lại những tin nhắn lạ:

“Cô đang tiến triển tốt… nhưng hãy cẩn thận với trái tim mình.”

Ai nhắn tin? Người cũ, bạn thân, hay… nam chính? Cô nhăn mặt, cảm giác vừa lo lắng vừa hứng thú len lỏi. Trò chơi giả thất tình của cô đang bước vào giai đoạn nguy hiểm – và thú vị nhất.

Cô thầm nhủ: “Hôm nay phải bình tĩnh. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ đều phải chính xác. Phải duy trì kế hoạch… nhưng cũng phải tinh tế, để không bị lộ trái tim thật.”

Vừa lúc cô chuẩn bị ra khỏi nhà, điện thoại rung lên. Một cuộc gọi từ nam chính.

“Dạ Minh, tôi đang ở văn phòng cô. Hãy chuẩn bị.” Giọng anh đều đều, lạnh lùng nhưng không thể che giấu chút tò mò.

Cô hít một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh: “Được… tôi sẽ chuẩn bị.”

Bước ra đường, cô phát hiện nam chính đang đứng sẵn trước tòa nhà, tay cầm ly cà phê, ánh mắt dõi theo cô từng bước. Tim cô nhảy mạnh. “Ối giời, lại phải đối phó với anh ấy… phải tinh tế, Dạ Minh!”

Trong văn phòng, mọi ánh mắt đều tập trung vào cô khi cô bước vào. Nam chính đứng đó, im lặng, ánh mắt sắc bén khiến cô cảm giác như đang bị soi từng cử chỉ.

Ngay lúc cô vừa định ngồi xuống bàn làm việc, một đồng nghiệp nam khác đi vào, tưởng rằng cô đang chờ anh ta. Anh ta tiến đến gần, giọng cười khẩy: “Chào Dạ Minh, hôm nay bạn rảnh không? Tôi có việc muốn nhờ…”

Dạ Minh nhíu mày, biết ngay rằng hiểu lầm sẽ xảy ra. Cô cố gắng giải thích nhưng chưa kịp nói, nam chính đã bước tới, ánh mắt lạnh lùng, giọng đều đều: “Cô ấy không phải là người anh đang nghĩ.”

Cô đỏ mặt, nhưng không khỏi thầm khen: “Ối giời, anh này tinh tường quá!”

Đồng nghiệp nam cười khẩy, nhướng mày, rồi đi ra, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc. Dạ Minh thở dài, biết rằng kế hoạch giả thất tình đang bị đe dọa.

Trong giờ nghỉ trưa, cô quyết định tạo một tình huống “thử lòng” khác. Cô giả vờ mệt mỏi, đầu hơi cúi, tay cầm ly nước, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà. Nam chính đứng gần, ánh mắt dõi theo cô, một tia tò mò lóe lên.

Đột nhiên, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn lạ xuất hiện:

“Cô đang tiến triển tốt… nhưng trò chơi chưa kết thúc.”

Cô há hốc mồm, tim đập mạnh. Ai nhắn? Người cũ? Bạn thân? Hay… nam chính? Cô biết trò chơi này đã vượt ngoài dự đoán, và cô sẽ không thể rút lui.

Sau giờ nghỉ trưa, họ đi dạo quanh khu vực công ty. Ánh nắng chiếu qua tán cây, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Dạ Minh giả vờ bước chậm, ánh mắt xa xăm, nhưng thực chất đang quan sát phản ứng của nam chính.

Nam chính bước bên cạnh, im lặng, đôi khi nghiêng đầu nhìn cô, đôi khi nhíu mày. Cô biết, trò chơi thử lòng đã bước vào giai đoạn căng thẳng: mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều mang thông điệp tinh tế, và cô phải thật khéo léo để không bị lộ cảm xúc thật.

Để giải tỏa căng thẳng, Dạ Minh dẫn anh đến một quán bánh nhỏ gần công viên. Cô mua vài chiếc bánh, giả vờ chia sẻ: “Anh… muốn thử không? Mới làm sáng nay, nhìn ngon lắm.”

Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng lóe lên tia tò mò: “Cô ăn đi, tôi không quan tâm lắm.”

Dạ Minh đỏ mặt, nhưng vẫn mỉm cười. Trong lòng cô, trò chơi giả thất tình đang dần trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, bởi cảm xúc thật bắt đầu chen vào.

Buổi chiều, họ đi dạo quanh công viên, ánh nắng chiếu qua tán lá, mặt hồ lấp lánh ánh sáng. Dạ Minh thầm nhủ: “Phải tinh tế hơn nữa. Anh này thông minh, không dễ bị lừa. Trò chơi càng phức tạp, càng hấp dẫn.”

Một cơn gió thổi qua, mái tóc cô bay nhẹ, hất vào mặt anh. Anh hít một hơi, giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lóe lên sự quan tâm hiếm thấy.

Dạ Minh đỏ mặt, vẫn cố tỏ ra bình thản: “Ối giời, cứ như phim vậy… nhưng phải giả vờ không bị rung động.”

Ngay lúc cô tưởng rằng mọi thứ đã ổn, một cặp đôi trẻ đi ngang qua, va phải cô, làm cô mất thăng bằng. Nam chính lập tức nắm tay cô, giữ cho cô không ngã.

“Cẩn thận,” anh nói, giọng đều đều nhưng ánh mắt lộ rõ sự quan tâm.

Cô đỏ mặt, nhưng trong lòng rộn ràng: “Ối giời, đây chính là khoảnh khắc để anh thấy tôi đáng thương… nhưng phải giữ kín trái tim thật!”

Chiều tối, họ ngồi bên bờ hồ, ánh mắt trao nhau đầy ẩn ý. Dạ Minh nhận ra rằng trò chơi thử lòng vừa bắt đầu đã trở nên khó lường, nhưng chính sự khó đoán đó khiến cô vừa hồi hộp vừa thích thú.

Trong khoảnh khắc ấy, cô thầm nghĩ: “Trò chơi giả thất tình đã trở thành trò chơi thật của trái tim. Nhưng liệu tôi có giữ được kế hoạch, hay sẽ để trái tim mình lộ ra trước anh?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×