Sáng hôm sau, Lục Dạ Minh thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Kế hoạch giả thất tình của cô đã gặp một vài biến chứng từ “hiểu lầm đầu tiên” với nam chính. Cô nhấp một ngụm trà nóng, mắt dõi ra cửa sổ, lòng tự nhủ: “Ok, hôm nay phải tinh tế hơn nữa. Mỗi hành động, mỗi lời nói đều phải chuẩn xác tuyệt đối.”
Nhưng ngay khi cô vừa bước ra đường, một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện trước mắt: nam chính đứng đó, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt sắc bén nhưng tò mò.
Cô hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, bước đi thẳng, nhưng tim cô thì… nhịp đập mạnh đến mức tưởng như sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô tự nhủ: “Ối trời ơi, cứ như vậy sao? Phải… phải giả vờ bình thản!”
Anh đi theo sát cô, nhưng giữ khoảng cách lịch sự. Dạ Minh quay lưng lại, giả vờ chú ý vào điện thoại. Nhưng không may, một chiếc xe đạp lao tới, cô giật mình, vấp nhẹ, và… té nhào về phía nam chính.
Anh nhanh chóng đỡ cô, tay ôm eo cô vững chắc. Ánh mắt anh nhìn cô, pha lẫn lo lắng và nghiêm túc, khiến cô vừa bối rối vừa rung động: “Ối giời ơi, đây là cơ hội vàng… nhưng phải giữ vững kế hoạch!”
“Cẩn thận hơn lần sau,” anh nói, giọng đều đều, ánh mắt vẫn dõi theo cô.
Dạ Minh đỏ mặt, lúng túng: “Ừ… cảm ơn anh.” Nhưng trong lòng cô thì rộn ràng, từng nhịp tim nhảy theo mỗi ánh mắt anh trao.
Họ đi đến quán cà phê quen thuộc, nơi họ đã gặp nhau lần trước. Dạ Minh giả vờ chọn chỗ ngồi, mắt liếc quanh quán, chuẩn bị tạo một tình huống “hiểu lầm nhẹ nhàng” để thử lòng anh.
Ngay lúc cô vừa ngồi xuống, một đồng nghiệp nam bước vào, tưởng rằng Dạ Minh đang chờ anh ta. Anh ta tiến đến gần, khoe khoang: “Chào Dạ Minh, hôm nay bạn rảnh không? Tôi có việc muốn nhờ…”
Dạ Minh nhíu mày, biết ngay rằng hiểu lầm sẽ xảy ra. Cô cố gắng giải thích, nhưng đồng nghiệp chưa kịp nghe hết, nam chính đã đứng dậy, bước tới, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.
“Cô ấy không phải là người anh đang nghĩ,” anh nói, giọng đều nhưng uy lực.
Dạ Minh đỏ mặt, nhưng không thể không thầm khen: “Ối giời ơi, anh này… đúng là người tinh tường.”
Nhưng hiểu lầm chưa dừng lại ở đó. Đồng nghiệp nam lại cười khẩy, như thách thức: “Ồ, tôi hiểu rồi. Cô ấy… à, không sao. Chỉ là hiểu lầm thôi.”
Dạ Minh thở dài, biết rằng kế hoạch giả thất tình đang bị đe dọa. Nhưng cô không bỏ cuộc. Cô giả vờ buồn bã, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt xa xăm: “Ừ… thì… mọi chuyện… cũng bình thường.”
Nam chính ngồi xuống, ánh mắt anh dõi theo cô, nhưng không nói gì. Cô biết, mỗi hành động của cô đều được anh quan sát kỹ lưỡng.
Sau một hồi, họ rời quán cà phê, bước xuống phố. Dạ Minh quyết định tạo một tình huống khác, vừa thử lòng anh, vừa giải tỏa căng thẳng: cô giả vờ gặp khó khăn khi băng qua đường, làm anh phải nắm tay cô lần nữa.
“Cẩn thận,” anh nhắc, giọng đều đều nhưng ánh mắt lộ rõ sự quan tâm.
Cô đỏ mặt, nhưng lòng thì rộn ràng: “Ối giời ơi, đây chính là cơ hội để anh thấy tôi đáng thương… nhưng phải giữ kín trái tim thật!”
Họ đi qua một công viên nhỏ, nơi có hồ nước trong xanh, ánh nắng chiếu lấp lánh trên mặt nước. Dạ Minh dừng lại, ngắm nhìn khung cảnh, cố gắng tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng thì hồi hộp.
Nam chính đứng cạnh, ánh mắt anh dõi theo cô, đôi khi nghiêng đầu, đôi khi im lặng. Cô biết, trò chơi thử lòng đã bước vào giai đoạn căng thẳng: mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều mang thông điệp tinh tế, và cô phải thật khéo léo để không bị lộ cảm xúc thật.
Ngay lúc ấy, điện thoại Dạ Minh rung lên. Tin nhắn mới:
“Tôi đang quan sát cô. Trò chơi chưa kết thúc.”
Cô há hốc mồm, tim đập mạnh. Ai nhắn? Người cũ? Bạn thân? Hay… nam chính? Cô biết, trò chơi này đã vượt ngoài dự đoán, và cô sẽ không thể rút lui.
Để giải tỏa căng thẳng, Dạ Minh quyết định ghé vào một quán bánh ngọt. Cô mua vài chiếc bánh, giả vờ chia sẻ với nam chính: “Anh… muốn thử không? Mới làm sáng nay, nhìn ngon lắm.”
Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng lóe lên tia tò mò. “Cô ăn đi, tôi không quan tâm lắm.”
Dạ Minh đỏ mặt, nhưng vẫn mỉm cười. Trong lòng cô, trò chơi giả thất tình đang dần trở nên… thật sự phức tạp, bởi cảm xúc thật bắt đầu chen vào.
Buổi chiều, họ đi dạo quanh công viên, ánh nắng chiếu qua tán lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Dạ Minh tự nhủ: “Phải tinh tế hơn nữa. Anh này thông minh, không dễ bị lừa. Trò chơi càng phức tạp, càng hấp dẫn.”
Bỗng một cơn gió thổi qua, mái tóc cô bay nhẹ, hất vào mặt anh. Anh hít một hơi, giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt lóe lên sự quan tâm hiếm thấy.
Dạ Minh đỏ mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản: “Ối giời ơi, cứ như phim vậy… nhưng phải giả vờ không bị rung động.”
Chưa kịp thở phào, điện thoại cô rung lên lần nữa. Tin nhắn mới:
“Cô đang tiến triển tốt… nhưng hãy cẩn thận với trái tim mình.”
Dạ Minh lặng im, tim nhói lên. Ai nhắn? Người cũ? Bạn thân? Hay… nam chính? Cô nhận ra, trò chơi giả thất tình của cô vừa bước vào giai đoạn nguy hiểm: trái tim thật đã bị cuốn vào trò chơi.
Buổi chiều tàn, họ ngồi bên bờ hồ, ánh mắt trao nhau đầy ẩn ý. Dạ Minh biết, trò chơi thử lòng vừa bắt đầu đã trở nên khó lường, nhưng chính sự khó đoán đó khiến cô vừa hồi hộp vừa thích thú.