gia tộc và lời nguyền

Chương 1: Bước chân vào thế giới lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Linh An khẽ siết chặt tay cầm vali, bước xuống xe buýt giữa một thị trấn cổ yên ắng mà cô chưa từng nghe tên. Không gian xung quanh phủ một lớp sương mỏng, ánh sáng nhạt của buổi chiều chiếu qua tán lá rậm rạp, tạo nên những hình bóng dài, lờ mờ như đang di chuyển. Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác như bước vào một thế giới khác hẳn, một thế giới nơi mọi thứ đều tồn tại giữa ranh giới sống và chết.

Ngôi làng trông cũ kỹ, những ngôi nhà xây bằng đá xám, mái ngói nâu rêu phong, nhưng trong mắt Linh An lại ẩn chứa một sự thanh bình lạ thường. Tuy nhiên, thanh bình đó không hẳn là an toàn; một cảm giác lạnh lẽo len lỏi trong cô, khiến tim cô đập nhanh hơn. Linh An tự nhủ: “Chắc là do tôi mệt, mới xuống xe cả ngày mà thôi.” Nhưng bản năng mách bảo cô rằng, ở đây có điều gì đó không đơn giản.

Cô bước chậm rãi, mắt nhìn quanh, cố gắng tìm một quán nước hay cửa hàng nào đó để hỏi đường. Bỗng nhiên, từ con hẻm nhỏ bên phải, một bóng người lướt qua – nhanh đến mức cô chỉ kịp thoáng thấy mái tóc đen dài và chiếc áo khoác tối màu. Cảm giác như vừa nhìn thấy một linh hồn, Linh An lùi lại một bước, hơi thở dồn dập. “Chắc là ảo giác,” cô tự trấn an bản thân, nhưng bàn tay vẫn run run.

Ngay lúc đó, một giọng nói trầm, lạnh lùng vang lên từ phía sau:

“Cô nhìn thấy gì sao?”

Linh An quay phắt lại, thấy một chàng trai đứng đó. Anh cao, dáng người thon gọn nhưng cường tráng, mái tóc đen như mực, đôi mắt sâu, sắc lạnh như thể có thể nhìn thấu tâm can người đối diện. Anh mặc vest tối màu, dáng vẻ nghiêm nghị, vừa thanh lịch vừa xa cách. Không biết vì sao, Linh An cảm thấy tim mình lạc nhịp.

“À… tôi… tôi không…” – Linh An lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Đừng lo, không sao đâu,” chàng trai nói, nhưng giọng điệu vẫn khiến người khác rùng mình. “Nhưng cô phải cẩn thận. Ở đây, không phải mọi thứ đều như cô thấy.”

Linh An nhíu mày, chưa kịp hỏi gì thêm thì chàng trai quay người, bước vào một con đường nhỏ dẫn về phía một ngôi nhà cổ, mái ngói rêu phong và bức tường đá sần sùi. Anh dừng lại, quay lại nhìn cô.

“Nếu muốn sống sót an toàn… theo tôi. Cô sẽ hiểu.”

Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi đất ẩm, khói nến và… một thứ gì đó rất kỳ lạ, gần như mùi xác chết khô. Linh An cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng vì tò mò, và cũng vì không còn lựa chọn nào khác, cô quyết định theo chàng trai.

Ngôi nhà cổ rộng lớn, bên ngoài đã phủ bụi thời gian, nhưng khi bước vào, không gian bên trong lại toát lên vẻ tráng lệ cổ xưa. Những bức tranh tổ tiên treo dọc theo hành lang, ánh mắt từ các bức tranh dường như dõi theo cô. Mỗi bước chân, tiếng gõ nhẹ trên sàn gỗ vang lên, làm Linh An có cảm giác như bị giám sát.

“Đây là gia tộc Hàn,” chàng trai nói, giọng trầm như rót xuống không gian tĩnh lặng. “Chúng tôi sống giữa ranh giới sống và chết, và mỗi đời, sẽ có một người được chọn… để nhìn thấy linh hồn.”

Linh An chớp mắt, nhìn quanh phòng, không hiểu ý anh.

“Người… nhìn thấy linh hồn? Ý anh là…”

“Ý tôi là, cô vừa gặp linh hồn đầu tiên của mình,” Hàn Dương – đó là tên chàng trai – nói tiếp. “Cô không nên sợ, nhưng cũng đừng chủ quan. Không phải tất cả linh hồn đều thiện lành.”

Một luồng lạnh lẽo chạy qua người Linh An. Cô cảm nhận rõ ràng có một sự tồn tại phía sau bức tường, một bóng trắng mờ ảo, như đang quan sát cô. Linh An cứng họng, không biết phải nói gì.

Hàn Dương đưa cô ra hành lang dài, nơi có những bức tượng cổ được đặt nghiêm trang. Anh vừa đi vừa giải thích:

“Gia tộc chúng tôi tồn tại với lời nguyền từ hàng trăm năm trước. Mỗi đời, người được chọn sẽ đối mặt với linh hồn, hoàn thành những điều dang dở và ngăn chặn những thế lực muốn lợi dụng năng lực này.”

Linh An lặng người, tim đập mạnh. Cô chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại rẽ sang một con đường như thế. Từ một cô gái bình thường, bỗng chốc, cô trở thành một phần của một gia tộc bí ẩn, nơi mà thế giới sống và chết không hề tách biệt.

“Cô sẽ học cách đối diện… hoặc bị cuốn vào những điều không thể tưởng tượng nổi,” Hàn Dương nhấn mạnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng cô.

Linh An hít sâu, cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò. Cô biết, bước chân vào thế giới này rồi, không có con đường quay lại. Và ngay lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua hành lang, mang theo tiếng thì thầm rất nhỏ, gần như chỉ cô nghe thấy:

“Cô… là người cuối cùng…”

Câu thì thầm vang lên, biến mất ngay lập tức, để lại Linh An đứng lặng, tim như ngừng đập.

Cô vừa nhận ra, mình đã bước vào một thế giới mà ranh giới giữa sống và chết mỏng manh đến mức đáng sợ. Và trong sâu thẳm, cô biết rằng… cuộc đời mình sẽ không bao giờ bình thường nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×