Ngày đầu tiên trong ngôi nhà cổ của gia tộc Hàn, Linh An cảm giác như mọi giác quan của mình bị căng lên tột độ. Cô không ngừng quan sát xung quanh: từ những bức chân dung tổ tiên treo trên tường, ánh mắt lạnh lùng dõi theo cô, đến những chiếc đèn dầu cháy yếu ớt, ánh sáng nhấp nháy như muốn che giấu điều gì. Mọi thứ đều mang một vẻ đẹp cổ kính, nhưng cũng đầy âm u, kỳ bí.
Hàn Dương dẫn Linh An đi dọc hành lang dài, giọng anh trầm và đều:
“Đây là những thế hệ trước của gia tộc chúng tôi. Mỗi người đều có một năng lực riêng, nhưng khả năng nhìn thấy linh hồn chỉ xuất hiện ở một người duy nhất trong mỗi đời. Người đó sẽ phải chịu trách nhiệm đối diện với những điều mà người thường không thể nhìn thấy.”
Linh An lặng thinh, cố gắng hình dung về một năng lực mà cô chưa từng biết đến. “Nhìn thấy linh hồn… liệu điều đó có thật không?” – cô tự hỏi, nhưng khi nghĩ lại khoảnh khắc cô nhìn thấy bóng trắng lướt qua con hẻm hôm qua, tim cô vẫn không ngừng đập nhanh.
Anh chàng dừng lại trước một cửa sổ lớn, ánh chiều tà lọt vào, vẽ lên nền nhà những vệt sáng mờ ảo. Hàn Dương quay lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Linh An, khiến cô có cảm giác như bị soi thấu cả tâm can.
“Cô vừa thấy linh hồn, phải không?” – anh hỏi, giọng vẫn lạnh nhưng ẩn chút tò mò.
Linh An giật mình, lắp bắp:
“Ừ… tôi… tôi không chắc… chỉ là… bóng trắng… hay tôi tưởng tượng.”
Hàn Dương mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lùng đến mức khiến Linh An rùng mình.
“Không phải tưởng tượng đâu. Tôi có thể cảm nhận nó.”
Cô nhíu mày, không hiểu anh muốn nói gì. Nhưng trước khi cô kịp hỏi thêm, một âm thanh nhẹ vang lên phía trên trần nhà. Một luồng gió lạnh chạy qua, khiến ngọn tóc rối của cô bay lên, và Linh An chợt thấy một hình bóng mờ ảo trên cầu thang dẫn lên tầng hai.
Cô há hốc miệng. Bóng đó… rõ ràng là một linh hồn. Khuôn mặt mờ nhạt, nhưng đôi mắt trong veo và buồn bã đến mức khiến cô muốn khóc. Linh An lùi lại, tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp.
Hàn Dương đặt tay lên vai cô, nhưng không chạm mạnh, chỉ đủ để cô nghe thấy giọng anh:
“Đừng sợ. Đây là cơ hội để cô hiểu rõ hơn về thế giới này.”
Cô quay sang anh, thấy ánh mắt anh vẫn sâu thẳm và kiên định, như thể anh từng trải qua tất cả những cảnh tượng mà cô mới thấy lần đầu. Sự hiện diện của anh mang lại cảm giác vừa an toàn, vừa đáng sợ.
“Cô cần học cách quan sát, cảm nhận, và phân biệt giữa linh hồn thiện và ác. Không phải tất cả chúng đều muốn làm hại, nhưng một số sẽ lợi dụng cô nếu cô không cẩn thận.”
Linh An hít sâu, cố gắng kiểm soát cơn hoảng loạn trong lòng. Cô không biết năng lực này xuất hiện trong mình từ lúc nào, nhưng giờ đây, nó buộc cô phải đối mặt với thực tế rằng… thế giới này có nhiều điều cô chưa từng tưởng tượng.
Hàn Dương dẫn cô lên tầng hai, nơi có một căn phòng nhỏ nhưng được sắp xếp gọn gàng, nhìn ra vườn cổ đầy hoa và cây cối. Anh mở cửa, nói:
“Đây sẽ là nơi cô ở. Ban đầu, cô nên nghỉ ngơi, quan sát và làm quen với môi trường. Linh hồn thường xuất hiện vào lúc này – hoàng hôn hoặc khi màn đêm buông xuống.”
Linh An gật đầu, bước vào phòng, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. Cô ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh chiều tà phủ lên khu vườn như một tấm màn nhung tím nhạt. Cô chợt thấy một linh hồn nhỏ, như bóng trẻ con, đứng bên gốc cây cổ thụ, nhìn cô với ánh mắt trong veo.
Cô hít một hơi thật sâu, nhớ lời Hàn Dương: “Quan sát, cảm nhận, phân biệt.” Cô nhắm mắt lại, cố gắng tập trung, và khi mở ra, linh hồn ấy bỗng mỉm cười, như thể vừa nhận ra cô có thể thấy nó.
“Chào cô…” – Linh An thì thầm, giọng run run nhưng đầy quyết tâm.
Hình bóng mờ ảo đáp lại bằng một cái gật đầu, rồi tan biến theo làn sương mỏng. Linh An nhìn trân trân nơi linh hồn vừa xuất hiện, cảm giác vừa sợ hãi, vừa hứng thú trộn lẫn.
Ngay lúc đó, Hàn Dương xuất hiện bên cửa phòng, giọng anh trầm và nghiêm:
“Đây mới chỉ là bước đầu. Cô sẽ còn thấy nhiều điều hơn, Linh An à. Và đừng quên, thế giới này không phải lúc nào cũng bình yên. Một số linh hồn sẽ nhờ cô giúp đỡ, nhưng cũng có những kẻ lợi dụng, muốn cô mắc bẫy.”
Linh An nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc sống của mình đã rẽ sang một con đường hoàn toàn mới: vừa kỳ bí, vừa nguy hiểm, và hơn hết, không thể quay lại quá khứ bình thường nữa.
Bên ngoài, ánh hoàng hôn dần tắt, bóng tối lan tỏa, và Linh An cảm nhận rõ ràng… cô đã bước vào một thế giới nơi giới hạn giữa sống và chết mỏng manh hơn cô tưởng.