Sáng hôm sau, Linh An thức dậy trong căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng, ánh nắng nhạt xuyên qua tấm rèm cũ kỹ. Không gian tĩnh lặng, nhưng trong lòng cô vẫn còn vang vọng cảm giác kỳ lạ từ buổi chiều hôm qua. Cô nhìn quanh, bàn tay chạm nhẹ lên chiếc bàn gỗ, nơi có một quyển sách cũ để sẵn. Trên bìa sách khắc dòng chữ mờ: “Lịch sử và quy tắc của gia tộc Hàn”.
Cô thở dài, biết rằng hôm nay sẽ là ngày cô bắt đầu khám phá những bí mật mà Hàn Dương nhắc đến. Cô mở sách, từng dòng chữ hiện lên trước mắt, kể về lịch sử dài hàng trăm năm của gia tộc Hàn, từ những người đầu tiên được chọn nhìn thấy linh hồn cho đến những lời nguyền khắc sâu trong từng thế hệ.
Mỗi đời, một người thừa kế sẽ xuất hiện với khả năng đặc biệt này, và họ phải hoàn thành nhiệm vụ: giải oan cho những linh hồn còn vương vấn trên đời hoặc ngăn chặn những kẻ muốn lợi dụng sức mạnh tâm linh của gia tộc. Những người thừa kế trước đã ghi chép lại kinh nghiệm, nhưng không phải tất cả đều sống sót để truyền lại kiến thức. Một số gặp kết cục bi thương, linh hồn không siêu thoát, và lời nguyền cứ tiếp tục kéo dài.
Khi Linh An đang chăm chú đọc, một luồng gió nhẹ lướt qua phòng. Cô rùng mình, nhưng cảm giác lần này khác hẳn – ấm áp hơn, như thể có ai đang chờ cô. Nhìn ra cửa sổ, cô thấy một linh hồn nhỏ, bé xíu, hình dạng mờ ảo nhưng đôi mắt long lanh buồn bã. Linh An biết ngay rằng đây không phải lần ảo giác.
“Cô… có thể thấy tôi… phải không?” – tiếng thì thầm vang lên trong đầu cô, yếu ớt nhưng rõ ràng.
Linh An hít một hơi thật sâu, giọng run run:
“Vâng… tôi thấy em… Em… em cần tôi giúp gì sao?”
Hình bóng mờ ảo giật mình, như thể vừa tìm thấy hy vọng. Linh An tiến lại gần, nhưng không dám chạm vào. Linh hồn nhỏ cúi đầu, ánh mắt ẩn chứa nỗi đau sâu thẳm:
“Tôi… tôi chưa tìm được đồ vật cuối cùng… Nó… quan trọng với gia đình tôi…”
Cô cảm nhận rõ ràng sự tiếc nuối trong linh hồn. Linh An biết rằng, nếu giúp được, linh hồn này mới có thể siêu thoát. Cô nhắm mắt lại, tập trung, cố gắng lắng nghe mọi âm thanh và cảm nhận xung quanh. Khi mở mắt, hình bóng đó gần như tan vào không khí, nhưng vẫn để lại một luồng cảm xúc mạnh mẽ trong lòng cô.
Hàn Dương xuất hiện sau lưng, giọng trầm và nghiêm:
“Đây là cơ hội để cô học cách đối diện. Mỗi linh hồn là một thử thách, và cũng là bài học. Nếu cô giúp chúng, cô cũng sẽ hiểu rõ hơn về thế giới này, và về bản thân mình.”
Linh An nhìn anh, thấy ánh mắt anh sâu thẳm, như thể anh đã trải qua vô số điều tương tự. Cô gật đầu, quyết tâm bước tiếp. Cảm giác vừa sợ hãi vừa hồi hộp len lỏi trong lòng cô, nhưng cô biết rằng, không có lựa chọn nào khác.
Hàn Dương dẫn Linh An xuống tầng hầm – nơi cất giữ những hiện vật và di vật của các thế hệ trước. Không khí nơi đây nặng nề, mùi gỗ cũ và bụi thời gian lẫn lộn với một thứ gì đó rất kỳ lạ. Những bức tượng cổ, các cuốn sách, và những bức tranh tổ tiên như đang dõi theo từng bước chân của họ.
“Mỗi vật trong đây đều có câu chuyện riêng,” Hàn Dương giải thích. “Một số liên quan đến linh hồn, một số là bùa chú bảo vệ gia tộc. Cô phải học cách phân biệt và thận trọng khi tiếp xúc.”
Linh An đưa tay chạm vào một chiếc hộp gỗ cũ, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Khi mở ra, cô thấy bên trong là một chiếc vòng nhỏ bằng bạc, có khắc ký tự lạ. Ngay lập tức, cô cảm nhận một luồng năng lượng mờ ảo – có sự hiện diện của linh hồn quanh chiếc vòng.
“Đây là manh mối đầu tiên,” Hàn Dương nói, giọng trầm nhưng đầy trọng trách. “Nếu cô muốn giúp linh hồn siêu thoát, hãy dùng sự nhạy cảm của mình và tìm ra ý nghĩa của nó.”
Linh An cầm chiếc vòng, cảm giác vừa sợ vừa tò mò. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, bản thân không chỉ là người ngoài, mà đã trở thành một phần của câu chuyện gia tộc Hàn, nơi quá khứ và hiện tại, sống và chết, hòa quyện chặt chẽ với nhau.
Đêm xuống, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên chiếc vòng bạc lấp lánh. Linh An ngồi bên cửa sổ, lòng dâng lên cảm giác trách nhiệm vừa mới nảy sinh. Cô biết rằng, sớm hay muộn, cô sẽ phải đối diện với nhiều linh hồn khác, những bí mật sâu kín của gia tộc, và cả những thế lực muốn lợi dụng năng lực của cô.
Nhưng hơn hết, cô nhận ra rằng, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy chính bản thân mình đang đứng ở ngưỡng cửa của một thế giới huyền bí, nơi mỗi quyết định đều mang theo hệ quả lớn lao. Và ánh mắt Hàn Dương – lạnh lùng nhưng sâu thẳm – vẫn khắc ghi trong tâm trí cô, nhắc nhở cô rằng: cuộc đời này đã thay đổi mãi mãi.