Sáng sớm hôm sau, Linh An thức dậy với cảm giác nặng nề trong lòng. Dù vụ linh hồn nhỏ đã được siêu thoát, một luồng lo âu kỳ lạ vẫn bám lấy cô. Cô đi dọc hành lang ngôi nhà cổ, ánh sáng mờ chiếu qua các bức tranh tổ tiên, khiến hình ảnh trên tường như sống dậy, dõi theo từng bước chân cô.
Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua, khẽ rung những tấm rèm dày, mang theo âm thanh như tiếng thì thầm từ xa:
“Hãy tìm ra sự thật…”
Linh An lặng người, nhận ra giọng nói trầm, già dặn, đầy quyền lực – không phải linh hồn trẻ con như trước, mà là một linh hồn trưởng thành, có uy quyền. Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh:
“Ai… ai ở đây?” – cô hỏi, giọng run run.
Hình bóng mờ ảo dần hiện ra trước mặt cô: một ông lão với bộ râu dài, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy nỗi buồn và hối tiếc. Linh An cảm nhận được sức nặng trong từng lời thốt ra của ông:
“Ta… từng là người thừa kế trước đây. Gia tộc Hàn… lời nguyền… chưa bao giờ rời bỏ chúng ta…”
Cô lùi lại một bước, tim đập nhanh. Lời nguyền? Cô chưa từng nghĩ rằng gia tộc này lại gắn liền với một lời nguyền sâu sắc như vậy.
Hàn Dương xuất hiện sau lưng, giọng trầm và nghiêm:
“Cô đã thấy ông ấy. Đây là linh hồn của người thừa kế trước, một trong những người từng đối mặt với lời nguyền gia tộc. Những điều ông ấy để lại là manh mối quan trọng.”
Linh An nhìn Hàn Dương, ánh mắt vừa sợ vừa tò mò.
“Lời nguyền… là gì?” – cô hỏi.
Hàn Dương thở dài, ánh mắt hướng về bức tranh tổ tiên treo trên tường:
“Lời nguyền bắt đầu từ một lỗi lầm của tổ tiên. Người đầu tiên nhìn thấy linh hồn không hoàn thành nhiệm vụ, dẫn đến một chuỗi bi kịch nối tiếp. Từ đó, mỗi đời thừa kế phải đối diện với linh hồn, giải quyết những điều dang dở, để gia tộc được bình yên. Nhưng không phải ai cũng thành công.”
Ông lão mờ ảo gật đầu, giọng yếu ớt:
“Cô… là người cuối cùng… cơ hội để hóa giải lời nguyền… nằm trong tay cô…”
Linh An cảm thấy tim mình như nghẹn lại. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại trở thành trung tâm của một lời nguyền cổ xưa, nặng nề và nguy hiểm đến vậy. Cô nhìn Hàn Dương, thấy ánh mắt anh sâu thẳm, vừa lo lắng vừa trấn an.
“Cô không đơn độc,” Hàn Dương nói, đặt tay lên vai cô. “Nhưng cô cần học cách nhận ra dấu hiệu, hiểu linh hồn, và đối mặt với những thế lực muốn lợi dụng sức mạnh của chúng ta. Lời nguyền không chỉ đe dọa gia tộc, mà còn đe dọa cả cô.”
Linh An gật đầu, lòng vừa lo sợ vừa quyết tâm. Cô biết rằng mình phải mạnh mẽ, vì bản thân, vì linh hồn và cả gia tộc Hàn.
Ông lão mờ dần, để lại một mảnh giấy cổ trong tay Linh An. Cô mở ra, thấy những ký tự cổ cùng vài dòng chữ mờ: “Người thừa kế cuối cùng phải tìm thấy dấu tích của những linh hồn trước, để hóa giải lỗi lầm xưa…”
“Dấu tích của những linh hồn trước… nghĩa là tôi phải tìm tất cả linh hồn từng tồn tại?” – Linh An thốt lên, cảm giác vừa sợ vừa lo.
Hàn Dương gật đầu:
“Đúng vậy. Và không chỉ là linh hồn, còn có những vật chứng, những di vật của họ. Chúng sẽ dẫn đường cho cô. Nhưng hãy cẩn thận – không phải tất cả đều muốn giúp cô. Một số sẽ lợi dụng năng lực của cô cho mục đích riêng.”
Cô cầm mảnh giấy, cảm giác trách nhiệm đè nặng trên vai. Mỗi bước đi, mỗi quyết định sẽ mang theo hệ quả. Và ánh mắt Hàn Dương, lạnh lùng nhưng đầy lo lắng, nhắc nhở cô rằng: trong thế giới tâm linh này, sự bình yên chỉ là tạm bợ, và lời nguyền luôn tồn tại như một bóng ma theo sau.
Bên ngoài, sương mù dày đặc bao phủ khu vườn cổ, những tiếng lá xào xạc như thì thầm kể câu chuyện của quá khứ. Linh An biết rằng, từ khoảnh khắc này, cô đã trở thành một phần của gia tộc Hàn, nơi giới hạn giữa sống và chết mỏng manh đến mức đáng sợ, và cô phải bước vào một hành trình đầy nguy hiểm, bí ẩn và những linh hồn chờ được giải cứu.
Và trong tâm trí cô, câu nói cuối cùng của ông lão vang lên:
“Cô là cơ hội cuối cùng… đừng để lời nguyền tồn tại thêm một đời nữa…”
Linh An nhắm mắt lại, hít sâu, quyết tâm bước tiếp. Đêm tối dần lan rộng, nhưng trong lòng cô, một ánh sáng nhỏ – niềm tin vào bản thân và khả năng của mình – bắt đầu bùng lên.