Đêm đến, căn phòng nhỏ của Linh An chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng nhạt xuyên qua tấm rèm cũ. Cô vừa đặt mảnh giấy cổ của ông lão vào bàn, lòng vẫn còn nặng trĩu. Những dòng chữ cổ, những ký tự lạ như nhảy múa trước mắt, nhắc nhở cô rằng nhiệm vụ sắp tới không hề đơn giản.
Chậm rãi, Linh An nhắm mắt và cố gắng hít sâu. Nhưng lần này, cô không thể ngủ yên. Một giấc mơ xuất hiện – không giống bất kỳ giấc mơ nào trước đây. Cô thấy mình đứng giữa một con đường cổ, hai bên là những ngôi nhà phủ rêu phong, sương mù dày đặc. Tiếng thì thầm vang lên khắp nơi, nhưng không ai hiện ra.
Trong giấc mơ, một linh hồn hiện ra – một người phụ nữ, khuôn mặt đầy đau khổ, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng. Cô ta chìa tay ra, run rẩy, và thì thầm:
“Hãy cứu chúng tôi… kẻ xấu đang đến…”
Linh An cảm thấy tim mình thắt lại. Cô muốn chạy đến, nhưng đôi chân như bị trói chặt. Linh hồn phụ nữ biến mất chỉ trong nháy mắt, để lại một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô. Cô cố gắng mở mắt, nhưng giấc mơ vẫn kéo dài, hình ảnh cảnh báo dày đặc hơn: những ngôi nhà đổ nát, tiếng khóc vang vọng, và những bóng mờ xuất hiện, di chuyển nhanh như muốn đuổi theo cô.
Khi Linh An tỉnh dậy, cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi, tim đập dồn dập. Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng cảm giác sợ hãi và lo lắng vẫn còn vẹn nguyên. Cô biết rằng giấc mơ không chỉ là tưởng tượng – nó là cảnh báo từ thế giới linh hồn, một tín hiệu nguy hiểm mà cô phải đối diện.
Ngay lúc đó, Hàn Dương xuất hiện bên cửa, ánh mắt sâu thẳm như đọc được tâm trạng cô.
“Cô mệt sao?” – anh hỏi, giọng trầm nhưng quan tâm.
“Tôi… tôi thấy một giấc mơ… linh hồn kêu cứu… và… một số bóng mờ… như muốn hại tôi,” Linh An trả lời, giọng run run.
Hàn Dương thở dài, bước vào, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của anh:
“Cô đã nhận ra điều mà tôi lo lắng. Linh hồn cảnh báo, một mối nguy lớn sắp đến. Những bóng mờ trong giấc mơ… là linh hồn bị lừa hoặc bị thao túng, và có kẻ muốn lợi dụng năng lực của cô để gây hại gia tộc.”
Linh An chớp mắt, cảm giác nặng nề lan tỏa.
“Người… muốn lợi dụng tôi là ai?” – cô hỏi, giọng run run nhưng quyết tâm.
Hàn Dương lắc đầu:
“Chưa rõ. Nhưng cô phải cẩn trọng. Những giấc mơ là dấu hiệu. Nếu cô không hiểu và hành động đúng, hậu quả sẽ nghiêm trọng. Gia tộc Hàn từng nhiều lần gặp thảm họa vì kẻ xấu lợi dụng năng lực thừa kế.”
Cô nhìn anh, cảm nhận sự lo lắng trong ánh mắt anh, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy. Một phần trong cô muốn hỏi nhiều hơn, nhưng bản năng mách bảo rằng không nên vội vàng.
Sau đó, Linh An nhận ra điều khác thường: quanh phòng, không khí lạnh buốt len lỏi, những chiếc bóng mờ thoáng hiện trong góc tường, di chuyển nhanh như muốn cảnh báo. Cô cảm giác mình bị theo dõi. Linh An đứng lên, cầm chiếc vòng bạc mà linh hồn nhỏ trao, tập trung tinh thần.
“Tôi phải làm gì tiếp theo?” – cô thì thầm với chính mình.
Hàn Dương bước tới, đặt tay lên bàn, ánh mắt nghiêm:
“Chúng ta sẽ theo dấu từng linh hồn. Giấc mơ chỉ là khởi đầu. Một số linh hồn muốn nhờ chúng ta hoàn thành điều dang dở, nhưng một số sẽ lợi dụng sức mạnh của cô. Cô phải học cách phân biệt thiện – ác và nắm chắc quyền kiểm soát.”
Đêm ấy, Linh An không ngủ nữa. Cô ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt, nhìn ra khu vườn phủ sương mù. Cô biết rằng mối nguy đang tới gần, và giấc mơ vừa qua chính là lời cảnh báo từ thế giới linh hồn.
Trong lòng cô, quyết tâm bắt đầu nhen nhóm mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô phải mạnh mẽ, phải học cách nhìn thấy và đối diện với linh hồn, giải quyết tâm nguyện của họ, và quan trọng nhất, phải chuẩn bị đối phó với những kẻ xấu đang rình rập.
Bên ngoài, gió thổi qua mái ngói, tạo nên những âm thanh rì rào như thì thầm:
“Cô là người cuối cùng… cơ hội để gia tộc thoát khỏi lời nguyền…”
Linh An hít sâu, bàn tay nắm chặt chiếc vòng bạc, ánh mắt sáng lên quyết tâm. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, mỗi giấc mơ, mỗi linh hồn, và mỗi quyết định đều mang hệ quả lớn lao – và hành trình đối diện với lời nguyền gia tộc thực sự bắt đầu.