Đêm dần buông xuống, không gian trong ngôi nhà cổ trở nên tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Linh An ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu qua tấm rèm cũ, lấp lánh trên những chiếc vòng bạc và cuốn sách da cũ. Cô cảm nhận rõ ràng luồng năng lượng xung quanh, nhưng lần này, nó khác hẳn – dữ dội và bất ổn.
Bỗng, một tiếng thở dài lạnh buốt vang lên trong hành lang. Linh An quay lại, thấy một linh hồn xuất hiện. Không giống những linh hồn trước, ánh mắt của người đàn ông này sắc bén, đầy mưu mô, như đang tính toán từng bước đi của cô. Ông ta đứng đó, mờ ảo nhưng quyền lực và nguy hiểm tỏa ra rõ rệt.
“Người thừa kế… cô nghĩ rằng mình đã sẵn sàng?” – giọng ông ta vang lên, trầm và khắc nghiệt, mang theo một luồng áp lực khiến không khí quanh Linh An như đông cứng.
Linh An hít sâu, tay nắm chặt chiếc vòng bạc, cố gắng không run sợ:
“Tôi… tôi sẽ đối diện.”
Hàn Dương bước tới, đặt tay lên vai cô, ánh mắt nghiêm nghị:
“Đây là linh hồn nổi dậy, người từng bị lỗi trong nhiệm vụ của mình. Không giống linh hồn ngoan ngoãn trước đây, ông ta sẽ thử thách cô bằng trí tuệ và cảm xúc. Cẩn thận.”
Linh hồn nổi dậy cười khẽ, âm thanh như dao sắc cắt vào không gian tĩnh lặng:
“Người thừa kế… liệu cô có đủ sức mạnh và trí tuệ để hóa giải lời nguyền? Hoặc cô sẽ thất bại như những người trước đây?”
Tim Linh An đập nhanh, nhưng cô hít sâu, tập trung tinh thần. Cô biết rằng, đây không chỉ là một linh hồn bình thường mà là bài kiểm tra thực sự đầu tiên. Nếu cô thất bại, không chỉ gia tộc mà cả những linh hồn cần giúp đỡ sẽ gặp nguy hiểm.
Hàn Dương quan sát cô, đôi mắt ánh lên sự tin tưởng:
“Sử dụng năng lực của cô, đừng để cảm xúc chi phối. Đây là thời điểm cô phải học cách đọc linh hồn, hiểu tâm ý họ và phân biệt thiện – ác.”
Linh An nhắm mắt lại, đặt tay lên chiếc vòng bạc. Luồng năng lượng mạnh mẽ chạy qua cơ thể cô, những hình ảnh mờ của quá khứ hiện lên: những linh hồn bị bỏ lại, những lỗi lầm chưa được hóa giải, và lời nhắn của ông lão trong Chương 5: “Cô là cơ hội cuối cùng…”
Khi mở mắt, cô nhìn thẳng vào linh hồn nổi dậy:
“Tôi sẽ giúp ông, nhưng tôi cần ông hợp tác. Chỉ hợp tác, chúng ta mới có thể hóa giải lời nguyền.”
Linh hồn nổi dậy cười khẩy, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa thích thú:
“Người thừa kế… có vẻ cô thông minh hơn tôi nghĩ. Nhưng liệu cô có kiên định khi đối diện sự thật?”
Trong khoảnh khắc đó, một sự rung chuyển mạnh lan tỏa khắp phòng, các vật thể cũ lắc lư, và bóng tối dày đặc quanh họ như sống lại. Linh An cảm nhận rõ rệt sức mạnh nguy hiểm từ linh hồn nổi dậy, nhưng cũng thấy rằng, Hàn Dương đang đứng bên, sẵn sàng bảo vệ cô.
“Cô không đơn độc,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm. “Hãy tin vào bản thân.”
Linh An hít sâu, tập trung, bắt đầu giao tiếp với linh hồn bằng năng lực của mình. Cô cảm nhận dòng cảm xúc phức tạp từ ông ta: sự hối hận, lòng oán hận, và cả mong muốn được siêu thoát. Cô nhẹ nhàng đặt câu hỏi, hướng dẫn linh hồn nhớ lại di vật và những ký ức còn dang dở.
Sau nhiều phút căng thẳng, linh hồn nổi dậy dần mềm lại. Ánh mắt từ dữ dội chuyển sang nhẹ nhõm, như thể đang tìm thấy hy vọng. Ông ta lùi lại một bước, giọng thầm:
“Người thừa kế… có lẽ cô sẽ thành công… nhưng con đường phía trước vẫn đầy thử thách.”
Linh An cảm thấy cơ thể mình run nhẹ, nhưng trong lòng là niềm tin và quyết tâm. Đây mới chỉ là mối nguy hiểm đầu tiên, nhưng cô biết rằng mình đã vượt qua bài kiểm tra quan trọng: đối diện linh hồn phức tạp và kiểm soát năng lực của bản thân.
Hàn Dương nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng:
“Cô làm tốt. Nhưng đừng quên, đây chỉ là bước đầu. Những linh hồn khác, những di vật khác, và những thế lực muốn lợi dụng cô vẫn đang chờ.”
Bên ngoài, gió đêm thổi qua mái ngói, rì rào như lời nhắc nhở: giới hạn giữa sống và chết, giữa thiện và ác, chưa bao giờ mong manh đến thế, và hành trình của Linh An mới thực sự bắt đầu.
Linh An nhắm mắt lại, hít sâu, cảm nhận sức mạnh trong bản thân, và trong ánh mắt Hàn Dương, cô thấy niềm tin – rằng dù nguy hiểm đến đâu, họ sẽ cùng nhau bước tiếp, đối diện với lời nguyền và những linh hồn còn dang dở.