Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cổ, chiếu lên những bức tranh tổ tiên trong ngôi nhà Hàn. Linh An bước vào hành lang, mắt dừng lại trước một bức tranh lớn, khác hẳn những bức khác. Trong bức tranh, hình ảnh một gia đình trang nghiêm nhưng có điều gì đó bất thường: ánh mắt của các thành viên dường như ẩn chứa nỗi lo lắng và bí ẩn chưa kể.
Hàn Dương đi tới, ánh mắt chăm chú nhìn bức tranh:
“Đây là bức tranh của thế hệ thứ ba, thời điểm lời nguyền bắt đầu lộ diện rõ ràng. Nếu quan sát kỹ, cô sẽ thấy những manh mối.”
Linh An nghiêng người, ánh mắt tinh tế dõi theo từng chi tiết. Một chi tiết nhỏ khiến cô giật mình: chiếc vòng bạc trong tay người trong bức tranh giống hệt chiếc vòng mà linh hồn nhỏ nhờ cô tìm trước đó. Ngoài ra, trên bàn, một chiếc hộp gỗ nhỏ bị khắc dấu ký tự cổ lấp ló. Cô cảm giác rằng, nếu khám phá được chiếc hộp này, bí mật về lời nguyền sẽ dần hé lộ.
“Chiếc hộp này… có liên quan đến lời nguyền?” – Linh An hỏi, giọng run run nhưng đầy tò mò.
“Đúng,” Hàn Dương đáp. “Nó chứa di vật của người thừa kế đầu tiên. Chỉ khi giải mã được, cô mới hiểu nguồn gốc lời nguyền và cách hóa giải.”
Cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp, bên trong là một cuốn sách da cũ, bìa đã sờn nhưng vẫn giữ nguyên các ký tự cổ. Linh An cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ lan tỏa từ cuốn sách. Khi mở ra, những dòng chữ như nhảy múa trước mắt, kể về một sự kiện bi thương: một linh hồn bị bỏ lại, một lỗi lầm không thể sửa chữa và lời nguyền theo đó hình thành.
Hàn Dương đứng bên, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị:
“Cô thấy chưa? Mỗi linh hồn, mỗi di vật đều là một mảnh ghép. Nếu ghép đúng, cô sẽ tìm ra cách hóa giải lời nguyền. Nhưng cần thời gian và sự kiên nhẫn.”
Linh An gật đầu, tay run run nhưng lòng đầy quyết tâm. Cô nhắc bản thân rằng, đây không chỉ là trách nhiệm với gia tộc mà còn với những linh hồn cần được siêu thoát.
Trong khoảnh khắc yên lặng, Hàn Dương bước gần, giọng trầm nhưng nhẹ:
“Cô làm tốt. Từ khi bước vào ngôi nhà này, cô đã thay đổi rất nhiều. Tôi tin cô có thể làm được.”
Linh An nhìn anh, cảm giác vừa ấm áp vừa rối rắm. Cô chưa bao giờ thấy ai nghiêm nghị mà vẫn dịu dàng đến vậy. Cô cảm nhận sự gần gũi, nhưng vẫn giữ một ranh giới cần thiết.
Bất chợt, một luồng gió nhẹ lướt qua hành lang, những bức tranh như rung nhẹ. Linh An nhìn kỹ và phát hiện một chi tiết lạ: hình bóng mờ thoáng hiện phía sau bức tranh, ánh mắt long lanh như muốn nhắn nhủ điều gì.
“Một linh hồn khác?” – cô thì thầm.
Hàn Dương gật:
“Có thể. Linh hồn này từng liên quan đến thế hệ trước. Họ sẽ giúp cô hoặc thử thách cô. Hãy cẩn thận.”
Linh An cảm nhận nhịp tim mình nhanh hơn, luồng năng lượng kỳ lạ xung quanh như muốn thách thức cô. Nhưng lần này, cô không còn sợ hãi. Thay vào đó là quyết tâm mạnh mẽ: khám phá sự thật, giúp linh hồn, và hóa giải lời nguyền gia tộc.
Trong giây lát yên tĩnh, Linh An và Hàn Dương đứng bên nhau, ánh mắt gặp nhau. Cô cảm nhận sự tin tưởng từ anh, và cũng bắt đầu mở lòng hơn một chút, hiểu rằng họ sẽ cùng nhau bước qua những thử thách khó khăn phía trước.
Bên ngoài, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên những chiếc vòng bạc và cuốn sách da cũ, tạo nên một cảm giác vừa cổ kính vừa huyền bí. Linh An biết rằng, mỗi bước đi tiếp theo sẽ đưa cô tiến gần hơn tới sự thật, và cũng chính là lúc mối quan hệ giữa cô và Hàn Dương trở nên khắng khít, dựa trên niềm tin và trách nhiệm chung.