giả vờ yêu em

Chương 1: Bản Hợp Đồng Bất Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ hai, Hà Vy hối hả chạy qua cánh cửa kính xoay của tòa nhà “Nova Entertainment” — công ty truyền thông lớn nhất mà cô từng mơ được làm việc. Tóc cô rối tung vì gió, tay vẫn cầm ổ bánh mì cắn dở, và chiếc điện thoại rung liên tục trong túi xách như nhắc nhở: "Trễ họp rồi đó, cô gái!"

“Chết thật… trễ mười phút rồi!” — cô tự lẩm bẩm, thở hổn hển khi bước vào thang máy.

Khi cửa mở ra ở tầng 15, Hà Vy suýt va vào một người đàn ông mặc vest đen, tay cầm cà phê. Cốc cà phê rung lên, đổ vài giọt xuống tay áo anh. Cô giật mình, cúi rạp người:

“Ơ… em xin lỗi! Em không cố ý đâu!”

Người đàn ông đó khẽ chau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống cô. Gương mặt anh góc cạnh, sống mũi cao, và đôi mắt đen sâu như có thể nhìn thấu người đối diện.

“Cô là nhân viên mới à?” – giọng anh trầm, bình thản đến mức khiến cô cảm thấy tội lỗi tăng gấp đôi.

“Dạ, em là Hà Vy, phòng Marketing…” – cô ấp úng.

“Ừ. Tốt. Lần sau đi đứng cẩn thận.” – anh nói gọn, rồi đi thẳng, để lại mùi nước hoa sang trọng thoang thoảng.

Hà Vy đứng ngẩn ra vài giây. “Trời đất, cái ông lạnh như băng ấy là ai vậy?” – cô hỏi nhỏ. Câu trả lời đến ngay khi cô bước vào phòng họp.

Trên màn hình lớn, ảnh của người đàn ông khi nãy hiện ra cùng dòng chữ:

“Trịnh Khang – Giám đốc điều hành Nova Entertainment.”

Cô há hốc miệng. “Ờ… thế là mình vừa đổ cà phê lên áo sếp tổng.”

Cuộc họp bắt đầu. Ông Trần – chủ tịch công ty – đứng lên, giọng đầy nghiêm túc:

“Chúng ta đang chuẩn bị ký hợp đồng quảng bá thương hiệu mới cho Tập đoàn SkyLine. Họ muốn hình ảnh đại diện phải thật tự nhiên, gần gũi – và họ chọn hai người trong công ty ta để đóng giả… một cặp đôi yêu nhau.”

Tiếng xì xào vang lên khắp phòng. Ai đó bật cười:

“Ý ông nói là… yêu giả à?”

Ông Trần gật đầu. “Đúng. Mục tiêu là xây dựng chiến dịch truyền thông về Tình yêu và niềm tin thương hiệu. Cặp đôi đại diện phải khiến công chúng tin rằng họ thật sự yêu nhau. Đó là yêu cầu từ khách hàng.”

Hà Vy nuốt nước bọt. Làm người yêu giả ư? Với ai cơ?

Rồi giọng ông Trần vang lên tiếp:

“Sau khi xem hồ sơ, ban lãnh đạo quyết định chọn hai người có hình ảnh phù hợp nhất – cô Hà Vy, phòng Marketing, và anh Trịnh Khang, giám đốc điều hành.”

Phòng họp như chết lặng.

Hà Vy gần như bật ra một tiếng “Hảaa?” còn Trịnh Khang chỉ khẽ nhíu mày. Anh quay đầu, nhìn thẳng cô bằng ánh mắt vừa tò mò, vừa bất mãn.

Kết thúc buổi họp, Hà Vy bị gọi lên phòng giám đốc. Cô đứng ngoài cửa một lúc lâu, hít sâu rồi gõ cửa.

“Vào đi.”

Cánh cửa mở ra, cô lại đối diện người đàn ông khiến mình rối bời từ sáng.

Anh đặt tập tài liệu xuống bàn, nói bằng giọng điềm tĩnh:

“Cô có vẻ… ngạc nhiên khi biết mình sẽ đóng vai bạn gái tôi.”

“Ờ… thật ra, em nghĩ đây là nhầm lẫn ạ. Em chỉ là nhân viên cấp thấp thôi, còn anh là… giám đốc mà. Ai tin được một tổng giám đốc lại yêu nhân viên mới chứ?” – Hà Vy nói thật lòng, tay khẽ siết quai túi xách.

Anh nhướn mày: “Chính vì vậy người ta mới tin. Câu chuyện ‘tổng giám đốc và cô nhân viên nhỏ bé’ – truyền thông rất thích kiểu đó.”

“Nhưng mà… anh không thấy chuyện này kỳ lắm sao?”

“Có chứ.” – Anh đáp ngay, rồi nhìn cô. “Nhưng tôi không có quyền từ chối. Cô cũng vậy.”

Anh đẩy tập giấy sang phía cô. “Đây là hợp đồng. Sáu tháng. Trong thời gian đó, chúng ta phải duy trì hình ảnh là một cặp đôi yêu nhau. Ra mắt cùng nhau, xuất hiện ở các sự kiện, chụp hình, trả lời phỏng vấn. Không được tiết lộ đây là mối quan hệ giả.”

Cô mở to mắt. “Sáu tháng?! Nhưng… nhưng lỡ em làm hỏng thì sao?”

“Thì tôi chịu trách nhiệm.” – Anh nói, mắt vẫn không rời tài liệu.

“Và nếu cô làm tốt, tôi sẽ xem xét thăng chức cho cô sau khi chiến dịch kết thúc.”

Nghe đến đó, Hà Vy sững lại. Thăng chức? Với người mới như cô, đó là cơ hội vàng. Nhưng sáu tháng đóng vai người yêu giám đốc lạnh như băng này… liệu có phải là một kiểu tra tấn?

Cô ngồi xuống, nhìn bản hợp đồng. Dòng chữ cuối cùng khiến tim cô khẽ thắt lại:

“Mọi hành vi, lời nói, cảm xúc thể hiện trong thời gian hợp đồng đều được xem là công việc chuyên môn.”

Cô bật cười khẽ: “Vậy nghĩa là… nếu em phải nói ‘Em yêu anh’, thì cũng chỉ là công việc thôi, đúng không?”

Trịnh Khang nhìn cô, ánh mắt khó đoán.

“Đúng. Nhưng hãy nhớ – làm cho người khác tin rằng em thật sự yêu tôi, đó mới là công việc của em.”

Cô gật đầu, mỉm cười đầy thách thức.

“Vậy thì… em đồng ý. Hợp đồng tình yêu, phải không?”

Anh vươn tay ra, nửa cười nửa nghiêm túc.

“Chào mừng đến với mối quan hệ giả của chúng ta, Hà Vy.”

Tối hôm đó, khi Hà Vy về đến nhà, cô nằm dài trên giường, ôm chặt chiếc gối, la khẽ vào không khí:

“Trời ơi, mình vừa ký hợp đồng… làm bạn gái của sếp tổng! Sáu tháng sống sót kiểu gì đây?”

Bên kia thành phố, trong căn hộ cao cấp, Trịnh Khang nhìn tập hợp đồng trên bàn, khẽ cười nhạt:

“Cô gái đó… có vẻ thú vị hơn tôi nghĩ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×