Sáng hôm ấy, mọi thứ bắt đầu như bao ngày bình thường khác. An đến công ty sớm, chuẩn bị bản thuyết trình cuối cùng cho buổi ký kết hợp đồng hợp tác giữa công ty cô và đối tác nước ngoài. Minh thì đang bận rộn ở phòng họp, sắp xếp lại lịch trình của ban giám đốc. Cả hai đều biết hôm nay là ngày cực kỳ quan trọng — kết quả dự án này sẽ ảnh hưởng đến vị thế của họ trong công ty.
Nhưng không ai ngờ, chỉ một tin đồn lan truyền trên mạng nội bộ lại khiến mọi thứ chao đảo.
Một bài viết ẩn danh đăng trên diễn đàn công ty, với tiêu đề:
“Cặp đôi giả yêu để thăng chức? Sự thật về An và Minh.”
Dưới bài viết là những bức ảnh chụp lén họ cùng đi ăn, cùng về khuya sau giờ làm, và cả tấm hình Minh đang nắm tay An trong buổi tiệc sinh nhật đồng nghiệp. Dòng chữ chú thích đầy ác ý:
“Tình yêu hay là chiêu trò quyền lực?”
Chưa đầy một giờ, bài viết lan nhanh khắp công ty. Các phòng ban xôn xao, những lời xì xào nổi lên như sóng. Khi An bước vào phòng họp, cô cảm nhận rõ ánh nhìn khác lạ của đồng nghiệp — tò mò, nghi ngờ, thậm chí có chút khinh miệt.
Minh vừa bước ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại từ trưởng phòng nhân sự.
“Minh, có chuyện rồi. Ban giám đốc muốn gặp cậu ngay. Bài đăng trên mạng nội bộ đang khiến đối tác hoang mang. Họ yêu cầu xác minh ngay lập tức.”
Minh cắn chặt môi. Anh biết ai đó đang cố tình phá họ — và điều tệ nhất là bài viết không hoàn toàn sai: đúng là họ đang “giả yêu”, ít nhất trên danh nghĩa. Nhưng nếu anh thừa nhận điều đó, mọi nỗ lực suốt thời gian qua sẽ tan thành mây khói, còn An sẽ bị mang tiếng lợi dụng quan hệ để thăng tiến.
Khi anh đến phòng họp, An đang đứng trước ban giám đốc, vẻ mặt tái nhợt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Một vị giám đốc đập mạnh tay lên bàn:
“Tôi cần câu trả lời, cô An. Có phải mối quan hệ giữa cô và trưởng nhóm Minh là thật hay là dàn dựng để ảnh hưởng đến dự án?”
Không khí đặc quánh, đến mức có thể nghe rõ tiếng đồng hồ treo tường tích tắc. An định mở miệng, nhưng Minh bước tới, giọng dứt khoát:
“Là thật. Tôi và cô ấy đang hẹn hò. Không có gì giả tạo cả.”
Cả phòng im phăng phắc. An quay sang nhìn anh, sững sờ. Ánh mắt cô chất chứa cả ngạc nhiên lẫn lo lắng. Câu nói của anh chẳng khác nào cắt đứt con đường rút lui cuối cùng.
Một giám đốc khác cau mày:
“Nếu là thật, thì càng tệ. Hai người đang trong cùng một dự án, mối quan hệ tình cảm có thể ảnh hưởng đến công việc. Công ty sẽ phải xem xét lại vị trí của cả hai.”
An đứng bật dậy:
“Không! Anh ấy không làm gì sai. Nếu cần người chịu trách nhiệm, hãy là tôi. Tôi là người đề nghị ký hợp đồng hợp tác, tôi sẽ chịu mọi hậu quả.”
Minh nhìn cô, đôi mắt dịu lại. Anh lắc đầu, khẽ nói đủ để cô nghe:
“Anh đã nói là thật rồi, thì phải bảo vệ đến cùng.”
Đối tác nước ngoài bước vào, sắc mặt lạnh lùng. Cuộc họp kéo dài đến gần trưa. Sau khi xem xét lại toàn bộ tài liệu và kết quả dự án, họ quyết định tạm hoãn ký kết, chờ công ty “làm rõ vấn đề nội bộ”.
Buổi chiều, Minh bị yêu cầu tạm thời bàn giao lại dự án. Còn An bị chuyển công tác sang một bộ phận khác “cho đến khi tình hình lắng xuống”.
Khi cả hai bước ra khỏi tòa nhà, mưa bắt đầu rơi. Dòng người hối hả tránh mưa, chỉ có họ đứng yên trước bậc thềm, ướt sũng. An nhìn anh, mắt đỏ hoe:
“Tại sao anh lại nói như vậy? Nếu anh im lặng, em có thể giải thích theo hướng khác. Giờ thì cả hai đều mất hết rồi.”
“Anh không muốn để em chịu một mình. Nếu đã bắt đầu câu chuyện này cùng nhau, thì dù giả hay thật, anh cũng sẽ đi đến cuối cùng với em.”
An bật khóc. Lần đầu tiên, cô không còn biết đâu là thật, đâu là giả nữa. Chỉ biết rằng giữa tiếng mưa, bàn tay anh siết chặt lấy tay cô — thật hơn bất cứ điều gì trên đời này.