Thời gian trôi nhanh hơn họ tưởng. Từ ngày ký bản “hợp đồng tình yêu giả”, An và Minh đã đồng hành qua biết bao sự kiện — từ những buổi họp căng thẳng, những buổi ra mắt khách hàng, cho đến những buổi tối cùng nhau diễn tròn vai trước đồng nghiệp. Nhưng giờ đây, không ai trong họ còn nghĩ đó là diễn nữa.
Một buổi chiều cuối tháng, phòng họp ngập ánh nắng nhạt. Dự án đã đi vào giai đoạn ổn định, mọi việc suôn sẻ hơn bao giờ hết. Minh ngồi ở ghế cuối phòng, ánh mắt dõi theo An đang thuyết trình. Giọng cô rõ ràng, tự tin, thỉnh thoảng lại khẽ mỉm cười. Anh bất giác nhận ra, mình không còn nhìn cô như một “đối tác hợp đồng” nữa, mà là như một người mà anh không muốn rời xa.
Khi cuộc họp kết thúc, An thu dọn tài liệu, chợt thấy Minh vẫn chưa rời đi. Anh đứng dậy, tiến lại gần.
“Làm tốt lắm.”
“Cảm ơn. Có lẽ sắp tới mình sẽ không cần ‘giả’ nữa rồi, dự án gần xong rồi mà.”
Câu nói của cô nhẹ nhàng, nhưng lại khiến anh hơi khựng lại.
“Ừ, chắc vậy.” – Anh đáp, giọng trầm xuống.
An không nhận ra ánh mắt anh vừa thoáng buồn. Cô vẫn vô tư nói tiếp, “Khi kết thúc hợp đồng, anh không cần lo đâu, em sẽ đảm bảo không làm khó xử. Em biết giới hạn mà.”
Minh nhìn cô thật lâu, như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi anh khẽ hỏi:
“Nếu... anh không muốn kết thúc thì sao?”
An ngẩng lên, sững người.
“Ý anh là... muốn gia hạn hợp đồng à?”
“Không. Anh nói là không muốn kết thúc — theo nghĩa thật.”
Cô bật cười gượng gạo, cố đùa để né tránh cảm xúc vừa dâng lên.
“Anh đúng là biết trêu. Diễn quen rồi nên sợ dừng hả?”
“Anh không trêu.” – Minh nói chậm rãi, ánh mắt kiên định. – “Anh chỉ nhận ra, có những thứ bắt đầu là giả, nhưng nếu cảm xúc là thật thì làm sao kết thúc được?”
Câu nói ấy khiến tim An đập mạnh. Cô không biết nên vui hay sợ. Vì nếu anh nói thật, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn cô tưởng.
“Anh đừng nói vậy… Em không muốn chuyện công việc bị ảnh hưởng.” – Cô lùi một bước.
“Anh cũng không muốn, nhưng anh không thể giả vờ mãi được nữa.”
Không khí giữa họ trở nên căng như sợi dây sắp đứt. Rồi An khẽ nói, giọng run:
“Nếu anh đang lẫn lộn giữa vai diễn và cảm xúc thật, thì tốt nhất đừng nói gì thêm. Vì em… cũng không chắc mình còn phân biệt được nữa.”
Nói xong, cô vội quay đi. Minh nhìn theo bóng cô rời khỏi phòng, lòng trống rỗng. Anh biết mình vừa bước qua ranh giới nguy hiểm — nhưng cũng biết, không thể quay lại được nữa.
Buổi tối, An ngồi một mình trong căn phòng tối, nhìn vào bản hợp đồng trong laptop. Dòng chữ “Hiệu lực đến ngày 15/10” hiện rõ. Còn mười ngày nữa thôi. Mười ngày để kết thúc mọi thứ — nhưng trái tim cô thì lại chẳng tuân theo thời hạn nào cả.
Cô khẽ thở dài, tắt màn hình. Trong bóng tối, có một giọt nước mắt rơi xuống — lặng lẽ, thật hơn bất kỳ vai diễn nào.