giả vờ yêu em

Chương 4: Ranh Giới Mờ Ảo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi ra mắt hoàn hảo, hợp đồng “người yêu giả” giữa Minh Khang và Lê Thư bước sang giai đoạn mới — xuất hiện cùng nhau ở nhiều sự kiện hơn, đi ăn tối, cùng về chung sau giờ làm để duy trì hình ảnh “cặp đôi đáng tin cậy” trong mắt đối tác. Nhưng càng diễn, cả hai càng khó xác định đâu là thật, đâu là giả.

Một buổi chiều muộn, sau khi rời công ty, Khang nhận được tin nhắn của Thư: “Anh rảnh không? Cần anh đi cùng gặp mẹ em.” Anh thoáng ngạc nhiên — phần này không có trong hợp đồng. Nhưng giọng cô ở đầu dây bên kia có phần lo lắng khiến anh không nỡ từ chối.

Tại quán cà phê nhỏ nơi bà Lan – mẹ Thư – đang đợi, Khang tỏ ra điềm tĩnh, lịch thiệp. Thư ngồi cạnh, cố giữ vẻ tự nhiên nhưng bàn tay khẽ run dưới bàn. Khi bà Lan hỏi: “Hai con quen nhau lâu chưa? Anh Khang làm trong ngành gì vậy?”, Thư thoáng ngập ngừng, Khang liền đáp nhanh: “Con làm cùng công ty với Thư ạ, tụi con gặp nhau nhờ một dự án.” Cách anh nói nhẹ nhàng, ánh mắt hướng sang Thư đầy ấm áp, khiến ngay cả bà Lan cũng mỉm cười hài lòng.

Sau khi ra khỏi quán, Thư im lặng vài giây rồi khẽ nói: “Cảm ơn anh… mẹ tôi chưa từng cười thoải mái như vậy từ khi ba mất.” Khang nhìn cô, ánh mắt dịu đi: “Nếu chỉ là một lời nói dối mà khiến người khác vui hơn, có lẽ nó không tệ.” Câu nói ấy khiến tim Thư chùng lại — vì trong khoảnh khắc ấy, cô thấy rõ sự chân thành trong ánh mắt anh, không hề giống một người chỉ “đang đóng vai”.

Những ngày sau đó, cả hai tiếp tục “diễn”, nhưng mọi thứ dần trở nên mơ hồ. Một lần khi đứng đợi thang máy, Khang vô thức gạt sợi tóc vương trên trán cô, ánh mắt họ chạm nhau. Không ai nói gì, nhưng nhịp tim cả hai đều loạn lên một nhịp.

Tối hôm đó, Thư mở lại bản hợp đồng trên máy tính, đọc lại điều khoản ba: “Không được nảy sinh tình cảm thật.” Cô bật cười nhẹ, rồi tắt màn hình. Có lẽ, ranh giới đó đã bắt đầu nhòe đi… từ lâu rồi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×