giả vờ yêu em

Chương 5: Những Tín Hiệu Lạ Lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau buổi gặp mẹ Lê Thư, không khí giữa hai người dường như thay đổi — không ai nói ra, nhưng ánh mắt, cử chỉ, lời nói đều mang theo một tầng ý nghĩa mới. Những buổi hẹn “vì công việc” giờ đây trở nên quá tự nhiên, đến mức cả hai quên mất rằng mọi thứ chỉ là một bản hợp đồng.

Một buổi sáng, khi Minh Khang mang cà phê đến bàn làm việc của cô, đồng nghiệp xung quanh khẽ cười: “Anh Khang chu đáo ghê, sáng nào cũng mua cho chị Thư nhé.” Thư đỏ mặt, vội đáp: “Không có đâu, chỉ là tiện đường thôi.” Nhưng khi Khang mỉm cười, ánh mắt anh khiến câu nói đó chẳng còn trọng lượng.

Chiều hôm ấy, cả hai phải cùng đi khảo sát địa điểm tổ chức hội thảo cho công ty. Trời bất ngờ đổ mưa, họ trú tạm trong một quán nhỏ ven đường. Thư ngồi im lặng, mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Mưa đọng trên tóc cô, ánh sáng mờ nhạt hắt lên khuôn mặt khiến Khang thoáng ngẩn người. Anh cởi áo vest, khẽ choàng lên vai cô. “Anh làm gì thế?” – cô hỏi, giọng nhỏ. “Nếu em ốm, ai diễn cùng tôi?” – anh đáp khẽ, nhưng nụ cười lại pha chút dịu dàng không thể che giấu.

Cả hai cùng cười, nhưng trong tim họ dấy lên cảm giác khó gọi tên. Khi ra về, chiếc xe hơi lướt qua những con phố mưa. Bản nhạc nhẹ vang lên, Thư khẽ tựa đầu bên cửa kính. Khang liếc nhìn cô, khẽ điều chỉnh tốc độ xe chậm lại — chỉ để khoảnh khắc ấy kéo dài thêm một chút.

Tối đó, về đến nhà, Thư mở điện thoại, thấy tin nhắn từ anh:

“Ngày mai không mưa nữa đâu, nhưng nếu em muốn, tôi vẫn có thể mang ô đến.”

Cô nhìn dòng chữ, cười khẽ. Cảm giác ấy… không giống “diễn” chút nào.

Còn Khang, sau khi đặt điện thoại xuống, anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Trong đầu vang lên một câu hỏi mà anh không dám trả lời: Từ khi nào, anh bắt đầu thật lòng với cô?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×