giặc đến nhà, cả nhà cùng đánh

Chương 16: Giặc Đến Nhà, Cả Nhà Cùng Đánh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn vàng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn tạo nên một không gian ấm áp, nhưng trong lòng tôi lúc này lại tràn đầy áp lực không tên. Tôi ngồi trước màn hình máy tính, từng dòng dữ liệu hiện lên khiến tim đập nhanh hơn từng phút. Hà My đã làm việc xuyên đêm để tìm kiếm dấu vết của kẻ phản bội trong nội bộ công ty, và hôm nay là ngày chúng tôi sẽ tìm ra sự thật.

— “Lam à, đây là kết quả phân tích cuối cùng của em,” Hà My nhẹ nhàng đưa cho tôi một tập hồ sơ dày cộp, mắt cô rạng ngời vì sự hăng say.

Tôi chăm chú xem qua từng trang, mọi mảnh ghép dần ghép lại thành một bức tranh rõ ràng: một nhóm người gồm một số nhân viên cốt cán và đối tác bên ngoài đang cấu kết với nhau để thao túng tài chính, làm thất thoát nguồn vốn lớn của công ty.

— “Chúng ta có đủ bằng chứng để báo với Hội đồng Quản trị rồi,” tôi nói với giọng đầy quyết tâm.

— “Chị có nghĩ đến việc sẽ phải đối đầu với họ trực tiếp không? Họ không phải người dễ bị khuất phục đâu,” Hà My nhắc tôi cẩn trọng.

Tôi nhún vai: “Họ tưởng có thể chơi bẩn sau lưng, nhưng lần này không thể nữa. Tôi sẽ không để cho ai phá hoại những gì mình và gia đình xây dựng được.”

Cuộc họp Hội đồng Quản trị được triệu tập trong không khí căng thẳng. Tôi cùng Khang và Hà My chuẩn bị mọi thứ chu đáo, từ các bằng chứng giấy tờ, clip ghi âm cho đến phân tích tài chính chi tiết.

Khi buổi họp bắt đầu, những người đứng đầu công ty – trong đó có cả những kẻ phản bội – đều toát lên vẻ mặt lạnh lùng, chuẩn bị cho một cuộc đối đầu gay cấn.

Tôi không ngần ngại, trình bày mọi chứng cứ và phân tích một cách rõ ràng, chi tiết. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, có kẻ nhìn đầy ác ý, có người thì ngỡ ngàng.

Một trong số những người bị tố cáo – ông Trần, Giám đốc Phòng Tài chính – đứng dậy phản bác:

— “Chị Lam, những gì chị đưa ra chỉ là suy đoán, không có bằng chứng cụ thể. Nếu chị cố tình vu khống, chúng tôi sẽ kiện chị ngược lại.”

Tôi không nao núng, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh:

— “Ông Trần, tất cả chứng cứ đã được kiểm tra kỹ càng bởi bộ phận pháp lý và kế toán độc lập. Nếu ông dám phủ nhận, tôi sẵn sàng đưa tất cả ra trước toà án.”

Không khí trong phòng họp căng như dây đàn, ai cũng cảm nhận được sự gay cấn.

Cuối cùng, Hội đồng quyết định thành lập một ủy ban điều tra độc lập để làm sáng tỏ mọi chuyện. Tôi biết đây chỉ là bước đầu, nhưng cũng là cơ hội để công lý được thực thi.

Buổi chiều cùng ngày, tôi nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ mẹ chồng.

Giọng bà có vẻ nhẹ nhàng và chứa đựng sự ân hận:

— “Lam à, mẹ muốn nói chuyện với con. Mẹ biết trước đây đã có những chuyện không hay, nhưng giờ mẹ thực sự muốn thay đổi.”

Tôi ngạc nhiên, cảm thấy một chút ấm áp len lỏi trong lòng.

— “Mẹ muốn con về nhà nói chuyện trực tiếp à?”

— “Vâng, mẹ muốn gia đình chúng ta có một khởi đầu mới.”

Tôi đồng ý và chuẩn bị đến nhà mẹ chồng. Khi vừa bước vào phòng khách, mọi người đều đứng dậy chào đón tôi, không khí có phần thân mật hơn trước.

Mẹ chồng nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng:

— “Con à, mẹ xin lỗi vì những điều đã làm tổn thương con. Mẹ biết con đã chịu đựng rất nhiều, nhưng giờ mẹ mong chúng ta có thể cùng nhau xây dựng lại gia đình.”

Tôi lặng người, rồi nhẹ nhàng đáp:

— “Mẹ, con cũng muốn như vậy. Nhưng tất cả cần có thời gian và sự chân thành.”

Không khí đêm ấy đầm ấm, là lần đầu tiên sau nhiều năm chúng tôi có thể ngồi lại bên nhau, trao đổi thẳng thắn và đầy tình cảm.

Ngày hôm sau, tôi trở lại công ty với tinh thần phấn chấn hơn bao giờ hết. Tôi biết mình không đơn độc, đằng sau còn có gia đình và người yêu luôn sát cánh.

Khang đón tôi ở cửa văn phòng, nắm tay tôi nhẹ nhàng:

— “Em đã làm rất tốt. Dù có chuyện gì, anh sẽ luôn bên em.”

Tôi cười, cảm nhận được sự vững chãi của tình yêu và sức mạnh nội tâm.

Tuy nhiên, trong bóng tối, kẻ thù vẫn chưa chịu buông tha. Một ngày, khi tôi đang rời khỏi văn phòng, bỗng nhiên có người lạ mặt chặn đầu.

— “Chị Tống Lam, tôi có một lời khuyên chân thành: hãy từ bỏ đi, nếu không muốn phải chịu hậu quả.”

Tôi lạnh lùng nhìn người đó:

— “Nếu anh nghĩ tôi sẽ sợ hãi, anh đã sai rồi.”

Người đó im lặng, rồi bỏ đi, để lại tôi đứng đó với lòng căm phẫn.

Về nhà, tôi chia sẻ mọi chuyện với Khang. Anh nhìn tôi, ánh mắt rực lửa:

— “Chúng ta phải cẩn thận hơn. Họ sẽ không dừng lại đâu.”

Tôi gật đầu:

— “Em đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó.”

Ngày tiếp theo, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ:

— “Chị đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Hãy dừng lại trước khi quá muộn.”

Tôi trả lời thẳng thắn:

— “Tôi không bao giờ dừng lại khi công lý còn chưa được bảo vệ.”

Cuộc chiến này không chỉ là vì tôi, mà còn vì tương lai của gia đình và tất cả những người tôi yêu thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.