giấc mơ đắt giá

Chương 1: Bước chân đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nam đứng trước gương trong căn phòng trọ chật hẹp ở ngoại ô, ánh đèn vàng nhợt nhạt soi rõ gương mặt gầy gò, quầng mắt thâm sâu vì những đêm thức trắng. Anh 28 tuổi, chưa có gì trong tay ngoài vài bộ quần áo cũ kỹ, một chiếc xe máy cà tàng và tấm bằng đại học kinh tế vẫn còn nguyên vết ố vàng nơi góc giấy. Ngoài kia, Sài Gòn sáng rực ánh đèn như một thành phố không bao giờ ngủ, nhưng trong phòng trọ chỉ có tiếng quạt lạch cạch và hơi nóng oi bức của mùa hè.

Nam từng tự nhủ mình chỉ cần một công việc ổn định, đủ sống, đủ gửi chút tiền về quê cho cha mẹ là được. Nhưng càng sống lâu ở thành phố này, anh càng nhận ra “đủ sống” chỉ khiến mình lạc hậu. Bạn bè cùng trang lứa, đứa thì đã có xe hơi, đứa mở công ty riêng, đứa đi du học về làm trong tập đoàn lớn. Còn anh, lương ba cọc ba đồng, thuê trọ như sinh viên, nhiều khi phải vay mượn bạn bè để xoay sở.

Có những buổi chiều đi ngang khu trung tâm, thấy những gương mặt trẻ trung bước xuống từ xe sang, tay xách túi hàng hiệu, Nam cảm giác tim mình bị ai bóp chặt. Anh không ganh tị vì muốn giống họ, mà vì trong lòng bùng lên câu hỏi: Tại sao mình lại không thể?

Một lần về quê, mẹ anh nhìn con trai với ánh mắt xót xa:
– Nam à, mẹ biết con vất vả. Nhưng thôi, miễn sao sống đàng hoàng, lương thiện là được, không cần giàu sang đâu con.

Nam gật đầu, nhưng trong sâu thẳm, lời mẹ chỉ càng làm anh thấy mình bất lực. Anh muốn nhiều hơn. Anh muốn không chỉ thoát khỏi căn phòng trọ nghèo nàn, mà còn muốn cha mẹ được sống trong căn nhà mới, muốn em gái không phải lo học phí, muốn bản thân bước đi ngẩng cao đầu giữa phố phường.

Đêm ấy, Nam nằm trên tấm nệm mỏng, nghe tiếng xe cộ ngoài đường vọng vào. Một ý nghĩ cứ luẩn quẩn: Nếu không làm gì, đời mình sẽ mãi như thế này. Anh 28 tuổi, thời gian không còn nhiều. Anh không thể tiếp tục chờ may mắn gõ cửa.

Sáng hôm sau, Nam mặc chiếc sơ mi trắng cũ, thắt chiếc cà vạt đã sờn nhưng ủi phẳng, đến dự một buổi hội thảo kinh doanh do một câu lạc bộ khởi nghiệp tổ chức. Ở đó, anh nghe những người trẻ tuổi hơn mình nói về “cơ hội triệu đô”, về “tự do tài chính” bằng giọng đầy nhiệt huyết. Nam ngồi ở hàng ghế cuối, im lặng nhưng trong lòng sôi sục.

Khi hội thảo kết thúc, một doanh nhân bước lên sân khấu. Ông khoảng ngoài bốn mươi, dáng vẻ chững chạc, giọng nói cuốn hút. Ông kể về quá khứ nghèo khó, rồi hành trình vươn lên thành chủ một chuỗi công ty bất động sản. Nam nhìn ông, như nhìn thấy chính giấc mơ của mình được dựng thành hình.

Sau chương trình, Nam đánh liều tiến đến, bắt chuyện. Anh ấp úng giới thiệu, còn ông chỉ cười:
– Muốn đổi đời hả? Trước hết phải dám bước ra khỏi vùng an toàn. Đừng sợ thất bại, sợ thì chẳng bao giờ làm được gì cả.

Câu nói ấy khắc vào đầu Nam như một lời cảnh tỉnh. Trên đường về, ngồi sau chiếc xe máy cà tàng, gió đêm lùa qua tai, Nam cảm thấy tim đập thình thịch. Anh đã nghe hàng ngàn lời khuyên, nhưng chưa bao giờ có ai nói thẳng vào nỗi sợ sâu nhất của anh: nỗi sợ không dám bắt đầu.

Đêm đó, Nam ngồi trước chiếc laptop cũ, mở hàng loạt trang web tuyển dụng, cơ hội kinh doanh, các khóa học đầu tư. Màn hình xanh sáng trong bóng tối, còn ánh mắt anh rực lên.

Anh biết mình chưa có vốn, chưa có mối quan hệ, chưa có gì cả. Nhưng anh có một thứ: khát khao đổi đời. Khát khao ấy đủ lớn để anh quyết định rằng từ ngày mai, Nam không còn chỉ là một nhân viên quèn ngồi văn phòng tám tiếng. Anh sẽ thử. Dù có ngã, anh cũng phải bước đi.

Trong căn phòng trọ, khi kim đồng hồ điểm nửa đêm, Nam viết vào cuốn sổ tay cũ một dòng chữ to, nắn nót:
“Bước chân đầu tiên. Không quay lại.”

Anh ngồi lặng đi giây lát, rồi mỉm cười. Căn phòng trọ vẫn nghèo nàn, vẫn oi bức, nhưng lần đầu tiên, Nam thấy trong lòng mình có một thứ sáng rực, đủ để che lấp bóng tối: tham vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×