Chiều chủ nhật, Nam bắt chuyến xe khách về quê. Ngồi trên ghế, đầu óc anh quay cuồng với những kế hoạch vừa nhen nhóm. Thành phố như một cơn lốc, nhưng nơi đây – con đường dẫn về vùng quê nghèo – lại khiến Nam phải đối diện với những điều anh thường né tránh: gia đình, kỳ vọng và cả nỗi lo chưa từng nói ra.
Ngôi nhà nhỏ lợp ngói đã ngả màu rêu đón anh bằng sự tĩnh lặng. Mẹ Nam bước ra, gương mặt hằn dấu thời gian nhưng ánh mắt vẫn ấm áp. Cha anh ngồi ở hiên, dáng gầy gò nhưng ánh nhìn nghiêm nghị. Bữa cơm gia đình được dọn ra đơn sơ: bát canh rau, đĩa cá kho, ít rau luộc.
– Con trai đi làm ở thành phố chắc vất vả lắm hả? – mẹ hỏi, vừa gắp thêm cá vào bát của anh.
– Dạ, cũng bình thường thôi mẹ. – Nam cười, nhưng nụ cười gượng gạo.
Cha anh gõ đũa xuống bàn, giọng trầm lại:
– Nam à, con cũng đã gần ba mươi rồi. Ở quê người ta tuổi này đã có nhà, có vợ, có con. Con đi học bao nhiêu năm, giờ cha mẹ chỉ mong con có một công việc ổn định, đủ sống, rồi cưới vợ. Chứ cứ bấp bênh mãi thì cha mẹ lo lắm.
Nam siết chặt đôi đũa trong tay. Anh không muốn cãi lại, nhưng trong lòng dậy sóng. Ổn định? Chẳng phải “ổn định” cũng chính là thứ đã giam cầm cuộc đời anh suốt mấy năm qua sao? Nhưng trước ánh mắt kỳ vọng của cha, anh chỉ gật đầu cho qua.
Mẹ anh xen vào, giọng dịu dàng hơn:
– Ở xóm trên có con bé Hạnh, con nhà bác Thảo đó. Nó mới đi làm ngân hàng, lương khá lắm, ngoan hiền nữa. Hôm rồi gặp mẹ còn hỏi thăm con…
Nam vội ngắt lời, cố cười:
– Thôi mẹ, con chưa nghĩ đến chuyện đó.
Bữa cơm trôi qua trong sự nặng nề. Cha ít nói hẳn, chỉ gắp thức ăn rồi chép miệng. Nam hiểu, trong mắt cha mẹ, anh mãi là đứa con trai khiến họ lo lắng. Họ không thấy tham vọng trong lòng anh, chỉ thấy một chàng trai chưa ổn định, chưa “yên bề gia thất”.
Tối ấy, Nam ra sân ngồi, ngước nhìn bầu trời quê yên ả. Tiếng côn trùng kêu rả rích, gió thổi nhẹ qua hàng cau. Anh nhớ đến Mai – bạn gái anh quen từ những ngày đại học. Mai hiền lành, chịu khó, làm kế toán ở một công ty nhỏ. Cô chưa từng trách móc anh nghèo, chỉ luôn mong anh có một công việc “ổn định” để hai người sớm cưới nhau.
Tin nhắn đến. Là Mai.
– “Anh về quê rồi hả? Lần này có tính chuyện lâu dài chưa? Em chờ anh mãi, ba mẹ em cũng giục hoài.”
Nam thở dài. Anh thương Mai, nhưng mỗi lần đọc tin nhắn của cô, trong lòng anh lại nảy sinh một áp lực vô hình. Ổn định, cưới vợ, sinh con – con đường ấy rõ ràng, an toàn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc khép lại tất cả giấc mơ đổi đời.
Anh nhắn lại:
– “Ừ, anh đang suy nghĩ. Cho anh thêm thời gian.”
Chỉ vài giây sau, Mai gọi đến. Giọng cô lo lắng nhưng kiên quyết:
– Nam, em không muốn thúc ép, nhưng thật sự em sợ. Bạn bè em đều có gia đình cả rồi, còn mình cứ mãi lỡ dở. Anh hứa với em nhiều lần, nhưng rồi vẫn chưa có gì chắc chắn. Anh tính đến bao giờ đây?
Nam im lặng. Mai nghẹn ngào:
– Em không cần anh giàu sang, em chỉ cần anh có một công việc ổn định, có thể lo cho gia đình nhỏ của mình. Sao cái đó lại khó đến vậy?
Tim Nam nhói lên. Anh hiểu Mai chân thành. Nhưng chính sự chân thành ấy lại khiến anh thấy mình tội lỗi. Anh có nên từ bỏ khát vọng, chọn con đường bằng phẳng để giữ lấy tình yêu này? Hay anh phải tiếp tục bước đi, dù có thể đánh mất Mai?
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Nam ngồi thẫn thờ rất lâu. Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt mệt mỏi của anh. Ở phía trước, hai con đường mở ra: một bên là ổn định, là mong đợi của cha mẹ, là tình yêu của Mai. Một bên là tham vọng, là khát khao đổi đời nhưng đầy rủi ro, chưa biết dẫn đến đâu.
Nam đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim dồn dập. Anh không thể nói dối chính mình: trong sâu thẳm, anh khát khao hơn cả một gia đình yên ổn – anh khát khao được vươn lên, được khẳng định bản thân.
Tiếng cha trong nhà vọng ra:
– Nam! Vô ngủ sớm đi con, mai còn lên thành phố!
Nam đáp một tiếng “Dạ”, nhưng ánh mắt anh nhìn xa xăm. Trong bóng đêm, gương mặt anh hiện lên pha trộn giữa quyết tâm và dằn vặt.
Anh biết, từ ngày mai, áp lực này sẽ theo anh từng bước. Cha mẹ, người yêu – họ muốn anh đi một con đường. Nhưng trái tim anh đang chỉ về một hướng khác. Và Nam hiểu: muốn đổi đời, anh sẽ phải đánh đổi.