giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 40: Con Đường Phía Trước


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau cái ngày dám đứng ra ngăn kẻ trộm, Minh không còn là cậu bé bán vé số rụt rè nữa. Dưới sự chỉ dạy của chú Hòa, cậu bước vào một thế giới mới – thế giới của những con số, sổ sách, và cả cách nhìn đời bằng đôi mắt xa hơn cái ăn cái mặc trước mắt.

Buổi sáng, Minh vẫn dậy sớm phụ mẹ nấu cháo cho cha, rồi tất tả đến quán. Chú Hòa đưa cho cậu quyển sổ dày hơn, yêu cầu ghi lại chi tiết từng món hàng nhập, từng đồng bán ra. Ban đầu, Minh loay hoay, chữ còn xiêu vẹo, phép tính hay nhầm. Nhưng chú Hòa không ngại sửa từng chỗ sai, bắt cậu làm lại đến khi đúng thì thôi.

– Làm buôn bán, sai một đồng cũng có thể lỗ một ngày – chú nghiêm giọng. – Con phải rèn mình cẩn thận, kiên nhẫn.

Minh gật đầu, mồ hôi chảy ròng trên trán, nhưng bàn tay nhỏ vẫn run run nắn nót từng con chữ, từng phép cộng trừ. Mỗi lần làm đúng, ánh mắt cậu sáng rực, niềm tin lại thêm một chút.

Ngoài sổ sách, chú Hòa còn dạy Minh cách quan sát khách hàng: người nào chỉ ghé qua một lần, người nào là khách quen, ai cần được chào hỏi niềm nở hơn, ai chỉ muốn mua nhanh gọn. Minh dần nhận ra, buôn bán không chỉ là chuyện hàng hóa – nó còn là cách đối xử với con người.

Thế nhưng, con đường học hỏi ấy không hề bằng phẳng. Có ngày, cha Minh trở bệnh nặng, mẹ kiệt sức, Minh vừa trông quán vừa tất tả chạy về nhà. Có lúc khách đông đến mức cậu hoa cả mắt, tính nhầm liên tục, bị la mắng. Đêm về, Minh ngồi thẫn thờ, đôi vai gầy rũ xuống.

– Hay là con bỏ đi, trở lại bán vé số… – Minh từng nghẹn ngào nói với chú Hòa.
Ông nhìn cậu, giọng trầm mà ấm:
– Con nghĩ lại đi. Bán vé số có giúp con tiến xa không? Chỉ cần con kiên nhẫn thêm một chút, ngày mai con sẽ không còn là thằng bé đi bán dạo nữa. Con sẽ có kiến thức, có nghề. Đó mới là con đường thật sự.

Những lời ấy như mũi kim nhọn xuyên vào tim, khiến Minh thức tỉnh. Cậu cắn răng chịu đựng, lại đứng lên. Và rồi, từng ngày, từng tháng, Minh thay đổi. Cậu cộng trừ nhanh hơn, ghi sổ gọn gàng hơn, thậm chí còn đề xuất cách sắp xếp hàng hóa để khách dễ tìm hơn.

Một hôm, chú Hòa đứng nhìn, gật gù:
– Con bắt đầu có mắt nhìn rồi đấy. Mai này, nếu chịu khó học thêm, con có thể tự mở cửa hàng. Đừng sợ mình nghèo, quan trọng là cái đầu và cái tâm của con.

Nghe vậy, tim Minh rộn ràng. Cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến việc mở cửa hàng cho riêng mình. Ý nghĩ ấy vừa xa vời, vừa chói sáng như ngọn hải đăng trong đêm tối.

Tối đó, Minh ngồi một mình ngoài hiên, nhìn xa về phía con đường hun hút. Trong đầu cậu, những ký ức mưa gió, những lần bị lừa, bị đánh, những đêm ôm mẩu than tập viết chữ… tất cả ùa về. Tất cả đã đẩy cậu đến khoảnh khắc này – khoảnh khắc mà tương lai không còn chỉ là một giấc mơ mù mịt.

Minh siết chặt bàn tay chai sần, thì thầm:
“Mình sẽ đi tiếp. Dù còn bao nhiêu khó khăn, mình cũng không dừng lại nữa. Đây chính là con đường phía trước.”

Trong bóng tối, đôi mắt cậu sáng lên, phản chiếu ánh lửa của một khát vọng đang bùng cháy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×