Tiếng mưa đập vào kính cửa sổ từng nhịp đều đặn như tiếng gõ của số phận. Thành phố biển giữa đêm trở nên ảm đạm, u buồn, như thể đang giấu đi hàng ngàn câu chuyện tình chưa kịp gọi tên. Minh Thư đứng lặng trong quán cà phê nhỏ ở góc đường Trần Phú, đôi mắt nhìn đăm đăm ra màn mưa, tay siết chặt ly cacao nóng đã nguội từ lâu.
Cô vừa chính thức chuyển đến Nha Trang sáng nay – một quyết định đột ngột sau mối tình bảy năm tan vỡ bởi một cái tin nhắn đơn giản từ kẻ phản bội: “Anh xin lỗi.”
Không một lời giải thích. Không một lời từ biệt. Chỉ là hết yêu.
Trái tim Minh Thư không vỡ vụn ngay lúc ấy. Nó vỡ từ từ, âm ỉ, theo từng tiếng tích tắc đồng hồ và từng lần cô nhớ lại những cái ôm không còn tồn tại.
Bên ngoài, tiếng chuông gió của quán vang lên nhẹ nhàng báo hiệu có khách. Cô không quay đầu. Cho đến khi một giọng nói trầm ấm vang lên:
— "Cho tôi ly espresso, ít đường."
Chỉ bấy nhiêu, nhưng đủ khiến tim cô lỡ nhịp. Có lẽ bởi chất giọng khàn khàn đầy nam tính, hoặc bởi sự điềm tĩnh lạ thường giữa đêm mưa u buồn.
Chủ quán – một người đàn ông lớn tuổi, vui vẻ – bắt chuyện với người khách mới, trong khi Minh Thư chỉ lặng lẽ nghe. Nhưng ánh mắt cô không thể rời khỏi người đàn ông ấy. Cao ráo, làn da sạm màu nắng biển, áo sơ mi trắng ướt một phần vì mưa, cánh tay xăn lên để lộ hình xăm nhỏ mờ mờ nơi cổ tay. Anh ta trông… không giống một người dễ tiếp cận. Nhưng lại khiến cô tò mò đến lạ.
Người đàn ông đó – Thiên Kha – ngồi xuống bàn đối diện cô, dù còn rất nhiều bàn trống. Anh không hỏi gì. Cô cũng không nhìn lên. Nhưng cả hai biết rất rõ, giữa họ đang có một sợi dây vô hình nào đó vừa được thắt chặt.
— "Mưa thế này, mà đi một mình, không sợ buồn sao?"
Anh cất tiếng sau vài phút im lặng.
Minh Thư ngước lên. Đôi mắt màu hổ phách của cô giao với ánh nhìn sâu hút của anh. Cô cười nhẹ, nhếch môi:
— "Buồn quen rồi."
Một khoảng lặng nữa. Cả hai im lặng, nhưng lần này không còn khó xử. Chỉ là cùng nhau thưởng thức âm thanh của mưa, của cà phê và của hai tâm hồn đang dần được hâm nóng lại bằng sự hiện diện của nhau.
— "Tên tôi là Kha. Còn em?"
— "Thư. Minh Thư."
— "Thư… Em có vẻ là người mang theo nhiều tâm sự."
Cô nhún vai, như chẳng cần giấu giếm:
— "Anh cũng vậy."
Họ không hỏi thêm gì về quá khứ. Chỉ là hai con người lạ cùng lạc vào một đêm mưa – nơi mọi ký ức cũ không còn quyền lực, và mọi điều mới mẻ có thể bắt đầu từ một ánh nhìn.
Trên đường trở về, Minh Thư đi cạnh Thiên Kha dưới chiếc dù lớn. Mưa vẫn chưa tạnh, nhưng đêm không còn lạnh như lúc đầu. Cô bất giác nghĩ:
— Nếu tình yêu là một cơn mưa… thì có lẽ, lần này, em sẵn sàng ướt thêm lần nữa.