Minh Thư tỉnh dậy khi ánh nắng đầu ngày lọt qua rèm cửa, len lỏi lên làn da mịn màng của cô. Căn phòng trọ nhỏ nằm trên tầng hai của một dãy nhà sát biển, không sang trọng nhưng đủ yên tĩnh cho một người muốn chạy trốn quá khứ.
Cô đưa tay dụi mắt, vẫn chưa tin nổi chuyện đêm qua thực sự xảy ra. Không phải vì có chuyện gì “quá giới hạn”, mà bởi cuộc gặp gỡ với Thiên Kha cứ như một giấc mơ ngắn ngủi – nhưng lại để lại dư vị rõ rệt hơn bất cứ nụ hôn nào cô từng có.
Bên cạnh ly cà phê nguội đêm qua vẫn còn đặt trên bàn, một tờ giấy nhớ nắn nót chữ viết tay:
"Nếu em vẫn thích mưa, tối nay 8h, cùng địa điểm, cùng ghế." – Kha.
Cô cười khẽ. Người đàn ông đó thật biết cách khiến người ta tò mò – hoặc ít nhất là không muốn từ chối.
Sáng hôm ấy, Minh Thư xuống phố. Nha Trang vào mùa vắng khách du lịch nên đường xá không quá đông. Cô mặc váy dài thắt eo, tóc cột cao, mắt giấu sau cặp kính râm to bản. Một mình dạo bước vào siêu thị nhỏ, mua chút rau, sữa và vài món đồ linh tinh cho căn trọ mới.
Khi cô đang cúi xuống lựa dưa leo, một giọng quen thuộc vang lên từ phía sau:
— "Em chọn loại làm salad hay… ném vào mặt người yêu cũ?"
Cô giật mình quay lại. Là Kha. Mặc áo thun xám, quần jean đơn giản, tay đẩy xe hàng với một bó rau cần và… một chai vang đỏ.
— "Tôi không thích ném vào mặt ai cả. Lãng phí."
— "Còn yêu cũ?"
— "Hết hạn sử dụng rồi, không quan tâm."
Anh cười, cái kiểu cười lười nhác nhưng dễ khiến người ta nghĩ đến những điều không đứng đắn. Minh Thư vội quay đi, cảm thấy đôi tai mình đỏ lên một cách vô lý.
— "Trùng hợp thật. Anh sống gần đây à?"
— "Trên lầu ba, tòa nhà đối diện với chỗ em trọ."
— "Sao anh biết tôi ở đâu?"
— "Tôi có nói là tôi biết à? Em tự khai đấy chứ."
Cô mím môi, lườm anh – kiểu lườm không thực sự giận, chỉ là một dạng phản ứng bản năng khi bị bắt bài. Anh bật cười. Cô không kịp nhận ra, ánh mắt của Kha nhìn cô lúc này đã không còn là sự hứng thú bình thường của một người đàn ông cô đơn. Mà là… một điều gì đó nhiều hơn.
Chiều hôm đó, trời mưa. Không dữ dội, không ào ạt, chỉ là những giọt mưa rơi lộp bộp nhẹ nhàng như một bản tình ca cũ vang vọng từ ký ức.
Minh Thư xuất hiện ở quán cà phê lúc 7:55 phút. Vẫn bàn cũ, ghế cũ. Và Kha – vẫn ngồi đó, trước cô 5 phút, như thể chắc chắn cô sẽ đến.
— "Anh thích uống cà phê vì nó đắng?"
— "Vì nó thật."
— "Còn tôi thích cacao, vì nó ngọt."
— "Ngọt có thể khiến người ta nghiện hơn đắng, em biết không?"
Minh Thư nhìn anh. Lúc này, cô không rõ trong ánh mắt mình là tò mò, đề phòng hay… thu hút. Nhưng chắc chắn một điều, cô không còn cảm thấy mình cô đơn nữa.
8 giờ 47 phút. Bên ngoài mưa bắt đầu nặng hạt. Cô vô thức thở dài. Kha đặt tay lên bàn, ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay cô. Không vội vã. Không gợi dục. Chỉ là… một lần chạm. Nhưng khiến lồng ngực Minh Thư rung lên như thể vừa nghe thấy tiếng nhịp tim mình thổn thức sau bao ngày im lặng.
— "Nếu mưa cứ rơi mãi… em có thể sẽ ở đây mãi với tôi không?"
— "Tùy xem anh có pha cà phê ngon không."
Và đêm đó, chiếc ô của họ lại mở ra cùng nhau. Không phải để che mưa. Mà để bắt đầu một cơn mưa khác – mưa trong lòng, và trong từng ánh nhìn chưa lời giải thích.