giấc mộng dưới làn mưa

Chương 10: Giữa Những Bức Ảnh Lặng Im


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm cửa chiếu xuống gương mặt Minh Thư đang say ngủ. Thiên Kha tỉnh dậy trước, nằm yên ngắm nhìn cô gái đang nằm bên cạnh mình. Gương mặt ấy, đôi môi hơi hé mở, hàng mi cong cong khẽ rung – như một khung cảnh dịu dàng giữa đời anh vốn đầy giông bão.

Anh đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc vương trên má cô, thầm thì như sợ đánh thức:

— “Cảm ơn vì đã ở lại.”


Minh Thư thức giấc khi ánh mắt Kha vẫn đang dừng trên gương mặt mình.

— “Anh đang nhìn cái gì đấy?”

— “Anh đang xác nhận xem đêm qua có phải là mơ không.”

Cô bật cười, vùi đầu vào gối như muốn trốn đi cái ánh mắt lấp lánh ấy.


Sau bữa sáng, Thiên Kha nói anh muốn dẫn cô tới một nơi. Thư tò mò nhưng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng ngồi sau xe anh, gió biển lùa vào tóc mát lạnh.

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm yên tĩnh. Anh mở cửa, để cô bước vào trước. Không gian bên trong khiến Thư sững sờ:

Một căn phòng đầy ảnh.

Tường treo kín những tấm ảnh đen trắng và màu, từ khung cảnh phố biển, đứa trẻ nghèo, cụ già ven đường... đến những ánh mắt cô đơn giữa thành phố đông người.

— “Đây là…?”

— “Những thứ anh đã từng ghi lại, từ lúc còn là phóng viên ảnh đến khi chuyển sang kinh doanh.”

— “Tại sao lại cho em xem?”

Kha bước tới, lấy xuống một khung hình. Đó là ảnh một cô gái đứng dưới mưa, tay cầm cuốn sách che đầu – góc nghiêng rất giống… Minh Thư.

— “Vì từ lúc gặp em, anh muốn chụp ảnh trở lại. Không vì tiền. Chỉ vì cảm xúc.”

Cô không nói gì. Chỉ ngắm nhìn từng tấm ảnh một cách chăm chú.

Ở một góc khác của căn phòng, Thư bắt gặp một bức ảnh lớn bị úp xuống. Tò mò, cô lật lên... và bàng hoàng.

Là ảnh Thiên Kha chụp cùng một người phụ nữ. Cả hai mặc đồ cưới.

Không có nụ cười. Nhưng ánh mắt người phụ nữ ấy đầy đắm say.

Thư quay sang, giọng hơi run:

— “Cô ấy là ai?”

Kha nhìn cô rất lâu. Cuối cùng cũng thở dài:

— “Vợ cũ anh.”

— “Anh từng kết hôn?”

— “Ba năm. Ly hôn cách đây một năm rưỡi.”

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Căn phòng tràn ngập ký ức cũ. Thư không biết nên nói gì, hay làm gì. Cô không trách anh giấu – nhưng rõ ràng, lòng cô bắt đầu gợn sóng.

— “Em có quyền biết hết về anh, nếu muốn tiếp tục.”

— “Anh sẽ kể, nhưng không phải hôm nay. Vì anh sợ em sẽ bỏ đi nếu biết quá nhiều cùng lúc.”

Thư gật đầu. Cô hiểu, ai cũng có bóng ma trong quá khứ. Nhưng để bước tiếp, họ buộc phải đối diện với nó.


Trên đường về, cả hai đều im lặng. Nhưng không phải là sự xa cách, mà là sự chuẩn bị. Chuẩn bị cho một cơn mưa lớn – nếu nó đến – thì sẽ không ai quay lưng mà bỏ chạy.


HẾT CHƯƠNG 10


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.