giấc mộng dưới làn mưa

Chương 9: Đêm Say Và Câu Hỏi Của Trái Tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cái lạnh đầu đông bắt đầu len lỏi vào những cơn gió phố biển. Minh Thư cuộn mình trong chiếc khăn choàng len dày, tay cầm ly sữa nóng, mắt lơ đãng nhìn qua cửa sổ. Trong bếp, Thiên Kha đang nấu món súp cô thích.

Sự ấm áp ấy, từng chút một, khiến Thư bối rối. Cô từng nghĩ mình sẽ không tin thêm người đàn ông nào nữa. Nhưng rồi Kha đến – không hứa hẹn, không ràng buộc, chỉ lặng lẽ quan tâm như thế.


Đêm đó, Kha có hẹn gặp đối tác, bảo sẽ về muộn. Thư ban đầu không để ý, nhưng khi đồng hồ điểm gần nửa đêm, vẫn không thấy anh, tim cô bắt đầu lăn tăn.

Cô không gọi. Nhưng lại đi ra đi vào mười mấy lần, mở tủ lạnh rồi đóng lại, rồi bật YouTube xem dở đoạn phim cũ... Tất cả chỉ để giết thời gian. Và giết cái lo lắng đang dần lớn lên.

Đúng 12h15, chuông cửa vang lên. Kha xuất hiện với chiếc áo khoác xộc xệch, môi đỏ bầm vì lạnh và... hơi men nồng nặc.

— “Em đừng mắng… Họ ép nhiều quá.”

— “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn để người ta ép rượu?”

— “Ba mươi hai... nhưng mà em nói gì cũng đúng.”

— “Vào nhà đi, đứng đó nữa em khoá cửa đấy!”

Anh ngoan ngoãn bước vào như một cậu bé bị mẹ la. Thư đỡ lấy áo khoác anh, rồi đẩy anh ngồi xuống ghế sofa. Cô đi pha một cốc nước chanh nóng, trở lại thì thấy anh đang… cười một mình.

— “Này, anh có sao không đấy?”

— “Sao là sao?”

— “Sao lại cười một mình?”

— “Vì thấy em mắng cũng đáng yêu.”

— “Bớt xàm lại dùm.”

Anh cầm lấy ly nước cô đưa, uống một ngụm rồi bất ngờ kéo cô ngồi xuống cạnh. Mùi rượu lẫn mùi hương từ cơ thể anh khiến Thư không thể không chú ý.

— “Em này…” – Kha thì thào – “Nếu bây giờ anh nói… anh muốn có em… thì có quá sớm không?”

Cô sững người.

— “Anh đang say.”

— “Anh say, nhưng không điên. Em biết rõ điều đó.”

Thư đứng dậy, lùi một bước.

— “Thiên Kha, em không phải kiểu con gái… dùng để lấp khoảng trống. Anh đã có quá khứ, em tôn trọng. Nhưng nếu muốn bước vào em, thì đừng bước nửa vời.”

Kha ngẩng lên, ánh mắt anh lúc này lại không còn mờ men nữa.

— “Anh chưa từng muốn nửa vời. Nhưng anh sợ. Sợ em sẽ quay đi nếu biết hết mọi thứ về anh.”

— “Vậy thì đừng giấu nữa.”

Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Nhưng rồi, anh nắm tay cô:

— “Ở lại với anh đêm nay nhé. Không phải vì dục vọng. Mà vì anh sợ… sáng mai tỉnh dậy, em sẽ không còn ở đây nữa.”

Cô nhìn anh rất lâu. Cuối cùng, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh. Tay đan vào tay, không rời.


Đêm ấy, họ không nói thêm gì nữa. Không chạm vào nhau. Chỉ ôm nhau ngủ.

Nhưng đôi khi, cái ôm không dục vọng lại là thứ gợi cảm nhất. Vì trong đó có cảm xúc. Có tin tưởng. Có cả nỗi sợ mất nhau mà chưa kịp bắt đầu.


HẾT CHƯƠNG 9


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.