An Nhiên yêu đàn piano hơn bất cứ điều gì trên đời. Với cô, mỗi phím đàn là một nốt nhạc, và mỗi nốt nhạc đều mang trong mình một câu chuyện. Ngay từ khi còn bé, khi những ngón tay nhỏ xíu lần đầu tiên chạm vào phím đàn ngà voi của chiếc piano cũ kỹ trong nhà, An Nhiên đã biết rằng cuộc đời mình sẽ gắn liền với âm nhạc. Cô lớn lên cùng những bản giao hưởng của Beethoven, những giai điệu bay bổng của Chopin, và cả những sáng tác của riêng mình – những bản nhạc được viết bằng cả tâm hồn và trái tim.
Năm nay An Nhiên bước sang tuổi hai mươi sáu, cái tuổi mà nhiều cô gái bắt đầu nghĩ về sự ổn định. Cô không chỉ là một nghệ sĩ dương cầm tài năng, thường xuyên xuất hiện trên các sân khấu lớn nhỏ, mà còn là một giáo viên dạy nhạc được nhiều học trò yêu mến. Cuộc sống của An Nhiên tưởng chừng như một bản nhạc hoàn hảo, không một nốt lỗi. Cô có một sự nghiệp đang lên, được gia đình ủng hộ hết lòng, và trên hết, cô có Hoàng Minh.
Hoàng Minh, chàng kiến trúc sư điển trai, điềm đạm, là nguồn cảm hứng bất tận cho những giai điệu của An Nhiên. Anh không phải là một người lãng mạn theo kiểu truyền thống, nhưng sự ấm áp, điềm tĩnh và thấu hiểu của anh đã chinh phục hoàn toàn trái tim cô. Anh luôn xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, như một nốt trầm vững chắc trong bản nhạc cuộc đời cô. An Nhiên nhớ như in ngày đầu tiên họ gặp nhau tại một buổi triển lãm nghệ thuật. Anh đứng lặng lẽ ngắm nhìn một bức tranh trừu tượng, và ánh mắt anh, dù không nói gì, lại toát lên một sự tinh tế hiếm có. An Nhiên khi đó đang biểu diễn một bản nhạc ngẫu hứng, và sau khi cô kết thúc, anh đã đến gần, nói: "Bản nhạc của cô rất đẹp, nó có linh hồn." Chỉ một câu nói đó, nhưng đủ để trái tim An Nhiên rung lên một nhịp lạ.
Tình yêu của họ phát triển một cách tự nhiên, dịu dàng như chính âm nhạc của An Nhiên. Họ cùng nhau trải qua những ngày tháng êm đềm, cùng chia sẻ những ước mơ và hoài bão. An Nhiên yêu cách Hoàng Minh say mê với những bản vẽ kiến trúc, yêu cách anh ấy kiên nhẫn lắng nghe cô kể về những bản nhạc mới sáng tác. Ngược lại, Hoàng Minh cũng yêu sự bay bổng, lãng mạn của An Nhiên, yêu cách cô truyền tải cảm xúc vào từng phím đàn. Cả hai gia đình đều rất ưng thuận mối quan hệ này. Mẹ An Nhiên, một người phụ nữ kỹ tính, cũng hết lời khen ngợi Hoàng Minh. Bà nói: "Thằng bé Minh là một người tử tế, con phải biết trân trọng."
Một buổi tối lãng mạn tại nhà hàng ven sông, Hoàng Minh đã quỳ xuống cầu hôn An Nhiên. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh nến, và lời cầu hôn giản dị nhưng chân thành của anh đã khiến An Nhiên vỡ òa trong hạnh phúc. "Em đồng ý!" cô nói, nước mắt lưng tròng. Bản nhạc tình yêu của họ đã đạt đến đỉnh điểm, và một đám cưới trong mơ đang chờ đợi ở phía trước, hứa hẹn một bản giao hưởng mới, trọn vẹn và hạnh phúc.
An Nhiên bắt đầu tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Cô chọn váy cưới, lên danh sách khách mời, cùng Hoàng Minh đi xem địa điểm tổ chức. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ như một giấc mơ. Mỗi ngày trôi qua đều là những nốt nhạc vui tươi, rộn ràng. Cô cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian.
Cho đến một ngày, mẹ cô gọi điện. Giọng bà có chút ngập ngừng, xen lẫn sự lo lắng. "An Nhiên à, con bé An Hạ sắp về sống với mình đấy."
An Hạ. Cái tên đó như một nốt lặng bất chợt trong bản giao hưởng hạnh phúc của An Nhiên. An Hạ là em gái cùng cha khác mẹ của cô. Bố An Nhiên có một người vợ trước, và An Hạ là con gái của họ. Sau khi bố mẹ ly hôn, An Hạ sống với mẹ ruột ở nước ngoài. An Nhiên ít khi gặp An Hạ, chỉ thỉnh thoảng liên lạc qua điện thoại hoặc mạng xã hội. Cô biết An Hạ xinh đẹp, dịu dàng, nhưng từ nhỏ đã mang trong mình một căn bệnh tim hiếm gặp, khiến sức khỏe cô bé luôn yếu ớt. Cuộc sống của An Hạ luôn chênh vênh giữa sự sống và cái chết, như một sợi tơ mỏng manh dễ đứt.
Mẹ An Nhiên giải thích: "Mẹ con bé An Hạ vừa mất rồi. Bố con đón con bé về đây để tiện chăm sóc. Dù sao thì con bé cũng là em gái con, là máu mủ ruột rà."
An Nhiên hiểu. Dù không thân thiết, nhưng An Hạ vẫn là em gái cô. Cô cảm thấy thương cho An Hạ, một cô gái trẻ phải chịu đựng bệnh tật và giờ đây lại mất đi người mẹ thân yêu. "Dạ vâng, con hiểu rồi mẹ."
Hoàng Minh cũng biết chuyện. Anh không ngần ngại bày tỏ sự đồng cảm. "Thương con bé thật. Em gái em về đây, em có thể dành thời gian chăm sóc con bé nhiều hơn."
An Nhiên gật đầu. Cô không hề hay biết rằng, sự xuất hiện của An Hạ sẽ là nốt trầm định mệnh, phá vỡ hoàn toàn bản nhạc cuộc đời cô.
Ngày An Hạ về, trời đổ mưa tầm tã. An Nhiên và Hoàng Minh cùng mẹ ra đón cô bé ở sân bay. An Hạ bước ra từ cổng đến, dáng người mảnh khảnh, yếu ớt, gương mặt xanh xao nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thanh tú, mong manh như sương khói. Đôi mắt to tròn, long lanh của cô bé ánh lên sự mệt mỏi và nỗi buồn chất chứa.
"An Hạ," An Nhiên khẽ gọi, bước đến ôm lấy em. "Em về rồi."
An Hạ ôm lại chị, cơ thể cô bé run rẩy. "Chị An Nhiên... em nhớ chị."
Hoàng Minh đứng bên cạnh, ánh mắt anh ấy đầy sự cảm thông khi nhìn thấy vẻ yếu ớt của An Hạ. Anh khẽ đặt tay lên vai An Hạ, một cử chỉ an ủi tự nhiên. "Em cứ coi đây như nhà của mình. Đừng ngại gì cả."
An Hạ ngước lên nhìn Hoàng Minh, một nụ cười yếu ớt nở trên môi cô bé. "Cảm ơn anh, Hoàng Minh."
Trong khoảnh khắc đó, An Nhiên không hề nhận ra điều gì bất thường. Cô chỉ thấy sự tử tế và ấm áp của Hoàng Minh. Anh vốn là người như vậy, luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, đặc biệt là những người yếu đuối.
An Hạ được đưa về căn nhà ấm cúng của An Nhiên. Mẹ An Nhiên đã chuẩn bị sẵn một căn phòng nhỏ dành cho cô bé, đầy đủ tiện nghi và thoải mái. An Nhiên cũng dành thời gian ở bên An Hạ nhiều hơn, nói chuyện, hỏi han về cuộc sống của em ở nước ngoài, về bệnh tình của em. An Hạ dịu dàng, ít nói, nhưng mỗi khi nhắc đến căn bệnh của mình, đôi mắt cô bé lại ánh lên một nỗi sợ hãi sâu thẳm.
Hoàng Minh cũng thường xuyên ghé qua. Anh không chỉ quan tâm đến An Nhiên mà còn dành sự chú ý đặc biệt cho An Hạ. Anh hỏi han về sức khỏe cô bé, động viên cô bé giữ vững tinh thần. An Nhiên thấy Hoàng Minh dành nhiều thời gian cho An Hạ, cô cũng không hề mảy may nghi ngờ. Cô nghĩ đó là sự quan tâm của một người anh rể tương lai, của một người đàn ông ấm áp và nhân hậu. Cô thậm chí còn cảm thấy tự hào về anh.
Một buổi tối, An Nhiên trở về nhà sau buổi biểu diễn, thấy Hoàng Minh đang ngồi bên giường An Hạ, đọc truyện cho cô bé nghe. An Hạ nằm đó, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn anh, trên môi nở một nụ cười hiếm hoi. An Nhiên chợt thấy khung cảnh đó thật đẹp, và một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.
"Hai người đang làm gì vậy?" An Nhiên hỏi, bước vào phòng.
Hoàng Minh quay lại, mỉm cười. "An Hạ muốn nghe truyện cổ tích trước khi ngủ. Em gái em dễ thương thật đấy."
An Hạ đỏ mặt, khẽ cúi đầu. "Em làm phiền anh Hoàng Minh quá."
"Không sao đâu. Em cứ coi anh như anh trai mình," Hoàng Minh nói, xoa đầu An Hạ.
An Nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh. Cô không để ý rằng, trong khoảnh khắc đó, một điều gì đó đã thay đổi trong ánh mắt của Hoàng Minh khi anh nhìn An Hạ, một điều gì đó sâu sắc hơn sự thương xót của một người anh rể.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, với những buổi tập đàn của An Nhiên, những dự án kiến trúc của Hoàng Minh, và sự hiện diện ngày càng sâu đậm của An Hạ. Cô bé, dù yếu ớt, lại mang đến một luồng gió mới cho ngôi nhà. An Nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng, sự xuất hiện của em gái mình lại có thể thay đổi hoàn toàn bản nhạc cuộc đời cô. Mà không phải theo cách cô hằng mong muốn.