Những ngày tháng sau đó, bản nhạc cuộc đời An Nhiên bắt đầu xuất hiện những nốt lạc điệu đầu tiên, nhỏ bé và khó nhận ra, nhưng đủ để tạo nên một sự chênh vênh khó tả. An Nhiên vẫn bận rộn với lịch trình biểu diễn và giảng dạy, nhưng cô luôn cố gắng dành thời gian cho Hoàng Minh và An Hạ. Cô muốn bù đắp cho An Hạ những năm tháng khó khăn, và cũng muốn vun đắp cho tổ ấm nhỏ sắp hình thành của mình.
Hoàng Minh vẫn là một người bạn trai chu đáo, nhưng sự quan tâm của anh dành cho An Hạ ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Ban đầu, An Nhiên chỉ nghĩ đó là sự tử tế của anh, là tình cảm của một người anh rể tương lai dành cho cô em vợ yếu ớt. Anh thường xuyên ghé qua nhà hơn, không chỉ để gặp An Nhiên mà còn để hỏi han, trò chuyện với An Hạ. Anh mang đến cho An Hạ những cuốn sách hay, những bộ phim hoạt hình vui nhộn, hay đơn giản chỉ là ngồi bên giường cô bé, kể những câu chuyện về thế giới bên ngoài mà An Hạ ít có cơ hội tiếp xúc.
An Hạ, vốn là một cô bé ít nói, rụt rè, dần trở nên cởi mở hơn khi ở bên Hoàng Minh. Nụ cười yếu ớt của cô bé xuất hiện nhiều hơn, và đôi mắt to tròn của cô bé ánh lên vẻ rạng rỡ mỗi khi Hoàng Minh đến. An Nhiên thấy em gái vui vẻ, cô cũng cảm thấy hạnh phúc lây. Cô nghĩ, Hoàng Minh thật tốt bụng, anh đã mang lại niềm vui cho An Hạ, điều mà cô bé đã thiếu thốn bấy lâu nay.
Thế nhưng, những nốt lạc điệu bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.
Một buổi tối, An Nhiên trở về nhà sau một buổi tập đàn muộn. Cô thấy đèn phòng khách vẫn sáng. Bước vào trong, cô bắt gặp Hoàng Minh đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm một cuốn sách, còn An Hạ thì gục đầu vào vai anh, ngủ thiếp đi. Ánh đèn vàng hắt xuống, tạo nên một khung cảnh ấm áp đến lạ. An Nhiên khựng lại ở cửa, một cảm giác khó chịu chợt dấy lên trong lòng. Nó không phải là sự ghen tuông, mà là một cảm giác mơ hồ, khó gọi tên, như một nốt nhạc bị đặt sai chỗ trong bản hòa tấu.
Hoàng Minh ngẩng đầu lên, thấy An Nhiên, anh khẽ giật mình. "An Nhiên, em về rồi à? An Hạ ngủ quên mất."
An Nhiên cố gắng mỉm cười. "Không sao. Em bé yếu, dễ ngủ mà." Cô bước đến gần, khẽ lay An Hạ dậy. "An Hạ, em vào phòng ngủ đi."
An Hạ tỉnh giấc, dụi dụi mắt. Cô bé nhìn thấy An Nhiên, rồi nhìn Hoàng Minh, gương mặt thoáng chút bối rối. "Em xin lỗi, em ngủ quên mất."
"Không sao đâu," Hoàng Minh nói, giọng anh dịu dàng. Anh đỡ An Hạ đứng dậy, rồi khẽ xoa đầu cô bé. An Nhiên đứng đó, nhìn cử chỉ đó của anh, và nốt lạc điệu trong lòng cô lại vang lên rõ hơn một chút.
Những ngày sau đó, An Nhiên bắt đầu để ý kỹ hơn. Hoàng Minh thường xuyên hủy bỏ những buổi hẹn hò riêng của hai người để ở lại nhà chăm sóc An Hạ. Anh nói rằng An Hạ yếu, không có ai ở nhà, anh không yên tâm. An Nhiên hiểu, nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng. Những buổi tối lãng mạn, những cuộc trò chuyện riêng tư của họ dần trở nên thưa thớt.
Một lần, An Nhiên chuẩn bị một bữa tối đặc biệt cho Hoàng Minh. Cô nấu những món anh yêu thích, thắp nến, mở nhạc. Cô muốn tạo một không gian riêng tư, lãng mạn cho hai người. Nhưng khi Hoàng Minh đến, anh lại mang theo một hộp cháo lớn.
"Anh mang cháo cho An Hạ," anh nói, đặt hộp cháo lên bàn. "Con bé hôm nay không khỏe, không ăn được cơm."
An Nhiên nhìn hộp cháo, rồi nhìn anh. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Bữa tối lãng mạn của họ bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo. Cô cố gắng gạt bỏ suy nghĩ đó, tự nhủ rằng Hoàng Minh chỉ là đang làm điều đúng đắn. Nhưng nốt lạc điệu trong lòng cô lại vang lên, rõ ràng và chói tai hơn.
"Anh có thể mang cháo lên cho em ấy trước," An Nhiên nói, cố giữ giọng bình tĩnh.
Hoàng Minh gật đầu, mang hộp cháo lên phòng An Hạ. An Nhiên ngồi một mình trong phòng ăn, nhìn ngọn nến lung linh, và cảm thấy một sự cô đơn lạ lùng bao trùm. Cô nghe thấy tiếng Hoàng Minh trò chuyện với An Hạ trên lầu, tiếng cười khẽ của cô bé. Họ nói chuyện gì mà vui vẻ đến vậy?
Khi Hoàng Minh trở xuống, anh thấy An Nhiên vẫn ngồi đó, không động đũa. "Em sao vậy? Sao không ăn đi?"
"Anh lên đó lâu quá," An Nhiên nói, giọng cô có chút hờn dỗi. "Em cứ tưởng anh quên mất em rồi."
Hoàng Minh tiến đến, ôm lấy cô từ phía sau. "Sao lại quên được em chứ? Anh chỉ lo cho An Hạ thôi mà. Em ấy yếu như vậy."
Lời nói của anh, dù mang ý trấn an, lại như một mũi dao đâm vào tim An Nhiên. "Yếu như vậy thì sao? Em ấy là em gái em, chứ không phải là trách nhiệm của anh."
Hoàng Minh buông cô ra, nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. "An Nhiên, em sao vậy? Em đang ghen tỵ với em gái mình sao?"
"Em không ghen tỵ!" An Nhiên bật thốt, giọng cô có chút gay gắt. "Em chỉ cảm thấy... anh đang dành quá nhiều sự quan tâm cho em ấy. Đến mức... anh quên mất em là người yêu của anh."
Hoàng Minh thở dài. "An Nhiên, em đang suy nghĩ quá nhiều rồi. Anh chỉ muốn giúp đỡ An Hạ thôi. Em ấy không có ai bên cạnh ngoài chúng ta."
An Nhiên nhìn anh, cố gắng tìm kiếm sự chân thành trong mắt anh. Cô muốn tin anh, muốn tin rằng mọi thứ chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều. Nhưng nốt lạc điệu trong lòng cô vẫn không ngừng vang lên, nhắc nhở cô về một điều gì đó đang dần thay đổi.
Sự thay đổi không chỉ dừng lại ở những hành động. An Nhiên bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Hoàng Minh khi anh nhìn An Hạ. Đó không còn là ánh mắt của sự thương xót, của một người anh rể dành cho em vợ. Nó là một ánh mắt dịu dàng hơn, trìu mến hơn, pha lẫn một sự lo lắng và bảo bọc đặc biệt. Nó giống như cách anh ấy từng nhìn cô, nhưng giờ đây, ánh mắt đó lại dành cho An Hạ.
Một buổi sáng, An Nhiên đang ngồi chơi đàn trong phòng khách. Hoàng Minh và An Hạ đang ngồi trò chuyện ở ban công. An Nhiên nghe thấy tiếng cười của An Hạ, tiếng nói trầm ấm của Hoàng Minh. Cô không cố ý nghe lén, nhưng những câu chuyện của họ cứ lọt vào tai cô. Họ nói về những ước mơ của An Hạ, về những nơi cô bé muốn đến, về những điều cô bé muốn làm nếu không bị bệnh tật ràng buộc. Hoàng Minh lắng nghe một cách chăm chú, và An Nhiên cảm nhận được sự đồng cảm sâu sắc trong giọng nói của anh.
Rồi cô nghe thấy An Hạ nói: "Em ước gì em không bị bệnh. Em ước gì em có thể khỏe mạnh như chị An Nhiên, để không làm phiền ai cả."
Hoàng Minh khẽ nói: "Đừng nói vậy, An Hạ. Em không làm phiền ai cả. Em là một cô bé mạnh mẽ. Và anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Trái tim An Nhiên thắt lại. "Anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Câu nói đó, anh đã từng nói với cô biết bao lần. Nhưng giờ đây, nó lại dành cho An Hạ.
An Nhiên buông tay khỏi phím đàn. Bản nhạc của cô bỗng nhiên trở nên lạc điệu, không còn chút cảm xúc nào. Cô đứng dậy, bước đến ban công. An Hạ và Hoàng Minh giật mình, quay lại nhìn cô.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" An Nhiên hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thường.
"Không có gì đâu chị," An Hạ vội vàng nói, gương mặt cô bé thoáng chút bối rối.
Hoàng Minh nhìn An Nhiên, ánh mắt anh hơi né tránh. "Chỉ là anh đang động viên An Hạ thôi mà."
An Nhiên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Minh. Cô muốn hỏi anh, muốn hỏi anh rằng điều gì đang xảy ra giữa họ. Nhưng rồi, cô lại không thể nói ra. Một nỗi sợ hãi mơ hồ bỗng nhiên bao trùm lấy cô. Cô sợ rằng câu trả lời sẽ làm tan vỡ tất cả những gì cô đang có.
Những nốt lạc điệu trong bản nhạc cuộc đời An Nhiên ngày càng trở nên rõ ràng và chói tai. Cô biết, một điều gì đó đang thay đổi. Một điều gì đó đang dần phá vỡ bản nhạc hoàn hảo của cô, và cô không biết mình có thể làm gì để ngăn cản nó.