Lời nói của Minh Khang như một hạt giống lạ gieo vào tâm trí An Nhiên. Nó không lập tức xua tan đi nỗi đau và sự tức giận, nhưng lại khiến cô bắt đầu nhìn nhận mọi chuyện dưới một góc độ khác. Liệu có phải cô đã quá vội vàng phán xét? Liệu có phải đằng sau sự lựa chọn của Hoàng Minh là một sự thật phức tạp hơn những gì cô đã thấy?
An Nhiên vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Minh Khang, nhưng cô cũng không thể gạt bỏ những lời anh ta nói. Cô bắt đầu tìm kiếm thông tin về căn bệnh tim của An Hạ. Trước đây, cô chỉ biết em gái mình yếu ớt, nhưng chưa bao giờ tìm hiểu sâu về mức độ nghiêm trọng của nó. Cô lên mạng, đọc các bài báo y khoa, tìm hiểu về những biến chứng, những rủi ro mà An Hạ phải đối mặt. Càng đọc, trái tim An Nhiên càng nặng trĩu. Căn bệnh của An Hạ không chỉ là yếu ớt, mà là một bản án tử hình lơ lửng trên đầu cô bé.
Một buổi chiều, An Nhiên quyết định đến bệnh viện. Cô không muốn gặp An Hạ hay Hoàng Minh, chỉ muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của em gái mình từ y tá hoặc bác sĩ. Cô ngồi ở phòng chờ, cố gắng giữ bình tĩnh.
Bỗng nhiên, An Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc. Đó là Hoàng Minh. Anh đang nói chuyện với một y tá ở quầy tiếp tân, giọng anh đầy vẻ lo lắng.
"Tình hình của An Hạ thế nào rồi ạ?" Hoàng Minh hỏi. "Cô ấy có ổn không? Tôi có thể vào thăm không?"
"Bệnh nhân An Hạ đang được theo dõi đặc biệt, thưa anh," y tá trả lời. "Tình trạng của cô ấy khá yếu. Bác sĩ đang xem xét khả năng phẫu thuật."
Phẫu thuật? An Nhiên sững người. Cô không hề biết An Hạ cần phải phẫu thuật.
Hoàng Minh thở dài. "Vậy là vẫn chưa có tim phù hợp sao?"
"Vâng, thưa anh. Trường hợp của cô An Hạ khá đặc biệt, cần một trái tim tương thích hoàn toàn. Việc tìm kiếm nguồn hiến tạng rất khó khăn," y tá nói với vẻ tiếc nuối. "Nếu không được phẫu thuật kịp thời, tình trạng của cô ấy sẽ rất nguy hiểm."
An Nhiên đứng chết lặng. Cô nghe rõ từng lời, từng chữ. "Cần một trái tim tương thích hoàn toàn." "Tình trạng rất nguy hiểm." "Nếu không được phẫu thuật kịp thời."
Hoàng Minh cúi đầu, vẻ mặt anh đầy sự bất lực và tuyệt vọng. "Cảm ơn cô."
An Nhiên lùi lại, trốn vào một góc khuất. Cô không muốn Hoàng Minh nhìn thấy mình. Cô đứng đó, cảm nhận một cơn đau nhói trong lồng ngực, nhưng lần này, đó không phải là nỗi đau của sự phản bội, mà là nỗi đau của sự thấu hiểu.
Cô nhớ lại lời Minh Khang: "Hoàng Minh là người giàu lòng trắc ẩn. Cậu ta dễ dàng bị lay động bởi những người yếu đuối, cần sự bảo vệ." Và "An Hạ... cô bé có một tuổi thơ không hạnh phúc. Luôn sống trong bệnh tật và nỗi sợ hãi."
Giờ đây, An Nhiên hiểu. Hoàng Minh không chọn An Hạ vì tình yêu nồng cháy. Anh chọn cô bé vì anh cảm thấy mình có trách nhiệm, có nghĩa vụ phải bảo vệ một sinh linh yếu ớt đang đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết. Anh không thể bỏ mặc An Hạ, không thể quay lưng lại với sự mong manh của cô bé.
Sau khi Hoàng Minh rời đi, An Nhiên vẫn đứng đó, như một bức tượng. Cô cảm thấy một sự hỗn loạn trong tâm trí. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó không còn là nỗi đau thuần túy của một người bị phản bội. Nó pha lẫn sự thương cảm, sự thấu hiểu, và cả một chút... xót xa cho chính Hoàng Minh. Anh cũng đang phải gánh vác một gánh nặng vô hình.
Cô nhớ lại những lần Hoàng Minh hủy hẹn với cô để ở bên An Hạ, những lần anh lén lút nghe điện thoại của em gái cô. Đó không phải là những cuộc hẹn hò lén lút của tình nhân, mà có lẽ là những cuộc gọi liên quan đến tình hình sức khỏe của An Hạ, những cuộc trò chuyện về bệnh tật và nỗi sợ hãi.
An Nhiên đi về nhà, lòng cô nặng trĩu. Cô bước vào phòng, nhìn cây đàn piano câm lặng. Lần này, cô không còn cảm thấy căm ghét nó nữa. Cô đặt tay lên phím đàn, khẽ chạm vào. Tiếng đàn vang lên, một giai điệu buồn, nhưng không còn là giai điệu của sự tan vỡ. Nó là giai điệu của sự thấu hiểu, của sự chấp nhận.
Cô nhận ra, bản nhạc cuộc đời cô không chỉ có những nốt nhạc vui tươi, rộn ràng. Nó còn có những nốt trầm, những nốt lạc điệu, và cả những nốt lặng. Nhưng chính những nốt đó đã tạo nên sự đa dạng, sự phong phú cho bản nhạc.
An Nhiên ngồi xuống, bắt đầu chơi một bản nhạc mới. Bản nhạc này không có tên, nó là sự pha trộn của những cảm xúc hỗn độn trong lòng cô. Có nỗi buồn, có sự tiếc nuối, có sự thấu hiểu, và cả một chút hy vọng mong manh.
Cô biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Cô vẫn còn phải đối mặt với nỗi đau, với sự mất mát. Nhưng ít nhất, cô đã hiểu rõ hơn về sự thật. Hoàng Minh không phải là một kẻ phản bội hoàn toàn. Anh là một người đàn ông bị giằng xé giữa tình yêu và trách nhiệm, giữa hạnh phúc cá nhân và sự cứu rỗi một sinh linh yếu ớt.
Và An Hạ, cô bé không phải là một kẻ cướp tình yêu một cách cố ý. Cô bé chỉ là một người đang khao khát được sống, khao khát được yêu thương, và Hoàng Minh đã vô tình trở thành điểm tựa duy nhất của cô bé.
An Nhiên không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Cô không thể quay lại với Hoàng Minh. Mối quan hệ của họ đã vỡ nát. Nhưng cô cũng không còn căm ghét anh và An Hạ như trước. Một sự chấp nhận nhẹ nhàng đã len lỏi vào trái tim cô.