Sau biến cố chấn động, cuộc đời An Nhiên lao dốc không phanh, như một bản nhạc đang cao trào bỗng đứt phím. Cô tự nhốt mình trong phòng, kéo rèm che kín ánh sáng, để mặc bóng tối và nỗi đau nhấn chìm. Cây đàn piano, từng là tri kỷ, giờ đây chỉ đứng đó câm lặng, phủ bụi thời gian. An Nhiên không còn chạm vào nó, không còn cảm thấy chút hứng thú nào với âm nhạc. Mỗi nốt nhạc, mỗi giai điệu đều gợi nhắc về Hoàng Minh, về những ước mơ đã tan vỡ.
Mẹ cô, người phụ nữ tần tảo và yêu thương con hết mực, đã khóc cạn nước mắt. Bà cố gắng an ủi An Nhiên, nấu những món ăn ngon, nhưng An Nhiên từ chối tất cả. Cô cứ nằm đó, lặng lẽ nhìn trần nhà, nước mắt khô cạn. Mẹ cô hiểu, nỗi đau này không thể xoa dịu bằng lời nói hay thức ăn. Bà chỉ có thể ở bên cạnh, dõi theo con gái mình với một trái tim quặn thắt.
Bạn bè, đồng nghiệp của An Nhiên đều bàng hoàng khi hay tin đám cưới bị hủy. Họ gọi điện, nhắn tin hỏi thăm, nhưng An Nhiên không trả lời bất cứ ai. Cô cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, tự cô lập mình trong nỗi đau khổ. Các buổi biểu diễn bị hủy bỏ, lớp học piano bị bỏ trống. Sự nghiệp của cô, thứ mà cô đã dành cả tuổi trẻ để xây đắp, đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Trong những ngày đen tối nhất, An Nhiên nhớ lại lời nói của Hoàng Minh: "An Hạ quá yếu đuối, em ấy cần được bảo vệ." Câu nói đó cứ ám ảnh cô, như một lời biện minh cho sự phản bội tàn nhẫn. Cô không hiểu. Tình yêu có thể được xây dựng trên sự thương hại và trách nhiệm sao? Cô căm ghét An Hạ, căm ghét sự yếu đuối đã cướp đi tất cả của mình. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy thương hại cho em gái, người phải sống dựa vào sự thương hại của người khác.
Một buổi chiều mưa tầm tã, khi An Nhiên đang mơ màng giữa ranh giới của giấc ngủ và thực tại, cô nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô không muốn mở, nhưng tiếng chuông cứ vang lên dai dẳng. Mẹ cô đi vắng, có lẽ bà đã ra ngoài mua đồ. An Nhiên miễn cưỡng ngồi dậy, lê bước ra mở cửa.
Đứng trước cửa là một người đàn ông lạ mặt. Anh ta cao ráo, dáng người hơi gầy nhưng toát lên vẻ lịch lãm. Khuôn mặt anh ta góc cạnh, đôi mắt sắc sảo ẩn chứa một sự thông minh và lạnh lùng. Anh ta mặc một bộ vest đen lịch sự, trên tay cầm một chiếc ô và một bó hoa lily trắng.
"Cô là An Nhiên?" Anh ta hỏi, giọng nói trầm ấm, rõ ràng.
An Nhiên gật đầu, cảnh giác. "Anh là ai?"
"Tôi là Minh Khang," anh ta nói. "Tôi là bạn của Hoàng Minh."
An Nhiên sững người. Minh Khang? Cô chưa từng nghe Hoàng Minh nhắc đến cái tên này. Và một người bạn của Hoàng Minh đến đây làm gì vào lúc này?
"Anh đến đây làm gì?" Giọng An Nhiên lạnh lùng.
Minh Khang nhìn cô, ánh mắt anh ta không có chút phán xét nào. "Tôi nghe tin về chuyện của cô và Hoàng Minh. Tôi rất tiếc."
"Anh đến để chia buồn sao?" An Nhiên cười nhạt, một nụ cười đầy cay đắng. "Vậy thì anh đã làm được rồi. Bây giờ anh có thể về được không?"
Minh Khang không rời đi. Anh ta nhìn vào đôi mắt sưng húp và gương mặt xanh xao của An Nhiên, rồi khẽ thở dài. "Không. Tôi đến đây không chỉ để chia buồn. Tôi có một số điều muốn nói với cô, về Hoàng Minh và An Hạ."
Tim An Nhiên đập mạnh. Về Hoàng Minh và An Hạ? Anh ta biết gì?
"Anh biết gì?" An Nhiên hỏi, giọng cô vội vã.
Minh Khang nhìn thẳng vào cô. "Tôi biết chuyện tình cảm của họ không đơn giản như cô nghĩ."
An Nhiên cảm thấy một tia hy vọng mong manh lóe lên trong lòng, nhưng ngay lập tức bị nỗi nghi ngờ nhấn chìm. Cô đã quá mệt mỏi với những lời nói dối.
"Anh có gì muốn nói thì nói thẳng đi," An Nhiên nói, giọng cô đầy mệt mỏi. "Tôi không còn sức để nghe những lời vòng vo nữa đâu."
Minh Khang khẽ gật đầu. Anh ta bước vào nhà, không đợi An Nhiên mời. An Nhiên bất ngờ trước sự tự tin của anh ta, nhưng cũng không ngăn cản. Minh Khang nhìn quanh phòng khách, ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc đàn piano phủ bụi.
"Cô là một nhạc sĩ tài năng," anh ta nói. "Tôi từng nghe cô biểu diễn vài lần. Bản nhạc của cô có linh hồn."
Lời khen của Minh Khang không làm An Nhiên cảm thấy vui vẻ. Cô chỉ thấy thêm xót xa.
"Anh muốn nói gì?" An Nhiên hỏi, giọng cô cụt lủn.
Minh Khang quay lại nhìn cô. "Hoàng Minh... cậu ta không lựa chọn An Hạ vì tình yêu."
Câu nói của Minh Khang như một cú sốc điện. An Nhiên sững sờ. "Anh đang nói gì vậy? Em đã tận mắt nhìn thấy rồi!"
"Cô nhìn thấy sự chăm sóc, sự quan tâm của cậu ta dành cho An Hạ. Nhưng đó không phải là tình yêu lứa đôi," Minh Khang nói, giọng anh ta kiên quyết. "Hoàng Minh là người giàu lòng trắc ẩn. Cậu ta dễ dàng bị lay động bởi những người yếu đuối, cần sự bảo vệ. An Hạ lại quá mong manh, quá đáng thương. Cậu ta cảm thấy mình có trách nhiệm với cô bé."
An Nhiên lắc đầu, không tin. "Anh đang cố gắng biện minh cho bạn anh sao?"
"Tôi không biện minh," Minh Khang nói. "Tôi chỉ nói ra sự thật mà tôi đã chứng kiến. Hoàng Minh và tôi là bạn từ nhỏ. Tôi hiểu cậu ta hơn bất cứ ai. Cậu ta là người dễ bị cảm xúc chi phối, đặc biệt là cảm xúc thương hại."
"Vậy còn An Hạ?" An Nhiên hỏi, giọng cô tràn đầy sự chua chát. "Cô bé có lợi dụng sự thương hại đó không?"
Minh Khang im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. "An Hạ... cô bé có một tuổi thơ không hạnh phúc. Luôn sống trong bệnh tật và nỗi sợ hãi. Cô bé khao khát được yêu thương, được bảo vệ. Hoàng Minh đã mang đến cho cô bé cảm giác đó."
An Nhiên nhìn Minh Khang, những lời anh ta nói khiến cô bắt đầu suy nghĩ. Có lẽ nào... có điều gì đó mà cô chưa nhìn thấy?
"Anh đến đây để làm gì?" An Nhiên hỏi lại, giọng cô đã dịu đi một chút.
Minh Khang nhìn thẳng vào mắt cô. "Tôi đến đây vì tôi không muốn nhìn thấy cô bị hủy hoại bởi một sự thật không hoàn toàn đúng. Và tôi đến đây... vì tôi nghĩ cô xứng đáng được biết toàn bộ câu chuyện."
Anh ta đưa bó hoa lily trắng cho cô. "Lily trắng tượng trưng cho sự tinh khiết và khởi đầu mới. Tôi hy vọng cô có thể tìm lại được giai điệu của cuộc đời mình."
An Nhiên đón lấy bó hoa, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ của nó. Cô nhìn Minh Khang. Anh ta không giống những người bạn của Hoàng Minh mà cô từng gặp. Anh ta có một sự điềm tĩnh lạ thường, và một ánh mắt chứa đựng sự thấu hiểu.
"Cảm ơn anh," An Nhiên nói khẽ.
"Cô không cần cảm ơn tôi," Minh Khang nói. "Tôi chỉ làm điều tôi nghĩ là đúng."
Anh ta đứng dậy. "Tôi sẽ không làm phiền cô nữa. Nhưng nếu cô cần bất cứ điều gì, hoặc muốn biết thêm sự thật, hãy gọi cho tôi." Anh ta đưa cho cô một tấm danh thiếp, rồi quay người bước đi, để lại An Nhiên một mình giữa phòng khách, với bó hoa lily trắng và những suy nghĩ hỗn độn.
Sự xuất hiện của Minh Khang, những lời nói của anh ta, đã gieo vào lòng An Nhiên một hạt giống nghi ngờ mới, nhưng đồng thời, cũng là một tia sáng nhỏ bé trong bóng tối. Liệu có phải cô đã hiểu lầm tất cả? Bản nhạc cuộc đời cô, liệu có thể tìm lại được giai điệu của nó, hay sẽ mãi là một giai điệu khuyết?