Lê Minh Châu đứng ở góc quán cà phê nhỏ nằm sâu trong con hẻm của thành phố, ánh đèn vàng dịu trải khắp không gian, tạo ra một bầu không khí vừa ấm áp vừa yên tĩnh. Giữa những tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa cũ, cô cầm cây đàn guitar đã trầy xước, tập từng nốt nhạc cho buổi biểu diễn tối nay. Tay cô hơi run, không phải vì sợ sai, mà vì cảm giác hồi hộp lạ thường, thứ cảm giác cô chưa từng gặp từ trước đến nay.
Minh Châu mới tốt nghiệp một trường âm nhạc danh tiếng, nhưng con đường đi tới giấc mơ trở thành ca sĩ chuyên nghiệp dường như còn xa xôi. Cô tham gia nhiều cuộc thi nhỏ, hát trong các quán cà phê, nhưng tên tuổi vẫn chưa ai biết đến. Sự kiên trì của cô không phải ai cũng hiểu, kể cả gia đình.
“Châu, em tập trung vào đi, còn mười lăm phút nữa là tới giờ casting đó,” cô nhủ thầm với bản thân, gõ nhẹ ngón tay lên thân đàn. Không khí trong quán yên ắng, chỉ có tiếng thở nhẹ của những khách quen đang nhâm nhi cà phê và đọc sách.
Buổi chiều hôm đó, trời se lạnh, ánh nắng cuối ngày len lỏi qua những khung cửa sổ kính, hắt lên mái tóc đen dài của Minh Châu. Cô nhìn xuống bản nhạc trước mặt, mắt lơ đãng, nhưng tâm trí đang tràn đầy hy vọng. Một cơ hội mới, một bước tiến quan trọng có thể thay đổi tất cả.
Trong lúc cô chỉnh dây đàn lần cuối, cửa quán cà phê mở ra. Một người đàn ông bước vào, cao ráo, mặc vest đen vừa vặn, dáng điệu toát lên sự lạnh lùng và quyền lực. Minh Châu không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng trực giác cho cô biết anh không phải là khách bình thường. Anh đi thẳng đến quầy, hỏi chủ quán bằng giọng nói trầm ấm:
“Anh Trần Khải Minh, nhạc sĩ. Tôi có hẹn ở đây.”
Minh Châu giật mình. Chính là anh – Trần Khải Minh, nhạc sĩ nổi tiếng được biết đến trong giới showbiz với những bản nhạc hit làm say lòng hàng triệu khán giả. Tin tức về anh luôn xuất hiện trên các trang báo giải trí, nhưng gặp anh ngoài đời thật sự khiến cô cảm giác như mọi thứ chậm lại.
Cô nhìn anh bước tới góc phòng, đôi mắt anh liếc nhanh qua quán như đang đánh giá mọi thứ. Minh Châu tự nhủ: “Anh ấy trông… khác quá so với những gì báo chí mô tả. Lạnh lùng, nhưng có chút gì đó khiến người khác khó rời mắt.”
Một cơn lo lắng nhẹ lướt qua cô. Đây chính là buổi casting quan trọng để được chọn tham gia dự án âm nhạc mà cô mơ ước, nhưng việc đối diện trực tiếp với nhạc sĩ nổi tiếng như anh khiến cô cảm thấy áp lực chưa từng có.
Khi cô đặt cây đàn xuống, bước lên sân khấu nhỏ đặt giữa quán, mọi ánh mắt đều hướng về cô. Anh đứng ở góc phòng, không hề tỏ vẻ quan tâm nhiều, nhưng Minh Châu biết anh đang theo dõi từng cử chỉ của cô.
Cô hít một hơi sâu, nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp tim, và bắt đầu cất giọng. Tiếng hát tràn đầy cảm xúc, mượt mà, hòa quyện với những nốt nhạc nhẹ nhàng từ đàn guitar. Mỗi câu hát như kể lại một câu chuyện, không chỉ là âm nhạc, mà là cả tâm hồn cô.
Khải Minh đứng yên, ánh mắt thoáng chút bất ngờ. Anh đã nghe nhiều ca sĩ hát trước đây, nhưng ít khi nào cảm nhận được sự chân thành đến thế. Đôi mắt anh hơi mở rộng, nhìn thẳng về phía Minh Châu, như đang tìm kiếm điều gì đó.
Buổi biểu diễn kết thúc, quán cà phê vang lên những tràng vỗ tay nho nhỏ. Minh Châu cúi đầu cảm ơn, mặt đỏ bừng, tim vẫn đập mạnh. Cô không biết rằng chính khoảnh khắc ấy đã khiến Trần Khải Minh cảm thấy rung động – một điều hiếm hoi đối với anh.
“Cô… có thể chờ tôi ngoài kia một chút không?” Anh tiến lại gần cô, giọng trầm, dứt khoát nhưng không mất đi sự lịch thiệp.
Minh Châu gật đầu, hơi run, theo anh ra ngoài quán. Cơn gió lạnh thổi qua khiến cô khẽ rùng mình, nhưng không phải vì lạnh mà là cảm giác hồi hộp pha lẫn tò mò.
Anh nhìn cô, đôi mắt như soi thấu tâm hồn cô. “Cô có biết lý do tôi mời cô tham gia dự án này không?”
Minh Châu lắc đầu, môi mím lại. “Em… không chắc ạ.”
“Không phải vì giọng hát của cô xuất sắc nhất,” anh nói, giọng trầm lắng, “mà vì tôi thấy trong cách cô hát có… cảm xúc thật sự. Một điều mà nhiều ca sĩ trẻ bây giờ thiếu.”
Cô ngẩn người, cảm giác vừa tự hào vừa lo lắng. “Em… sẽ cố gắng ạ.”
Trần Khải Minh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời cô. “Cô nên hiểu rằng, dự án này không dễ dàng. Cô sẽ phải đối mặt với áp lực, thử thách, và cả những tin đồn không hay. Nếu cô không sẵn sàng, tốt nhất đừng tham gia.”
Minh Châu lặng im, lắng nghe. Cô biết rằng cơ hội này quan trọng hơn bất cứ điều gì, và cô sẽ không bỏ lỡ, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu.
Anh đưa cho cô một danh sách các bài hát, kèm theo kế hoạch tập luyện. “Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu. Hãy chuẩn bị thật tốt.”
Cô cầm danh sách, tim đập nhanh. Một phần của cô cảm thấy sợ hãi, nhưng phần còn lại lại tràn đầy quyết tâm. Đây chính là bước ngoặt, khoảnh khắc định mệnh, mở ra một chương mới trong cuộc đời cô – nơi âm nhạc không chỉ là nghề nghiệp, mà còn là sợi dây kết nối những trái tim.
Khi Minh Châu bước về nhà, trong đầu cô vẫn vang vọng những lời anh nói. Cô ngồi xuống bàn, mở laptop và bắt đầu ghi chú, suy nghĩ về dự án và những bài hát sẽ luyện tập. Cô biết rằng, kể từ ngày hôm nay, cuộc sống của mình sẽ thay đổi mãi mãi.
Ánh đèn đường hắt lên những vệt sáng mờ ảo trên mái tóc đen của cô, tạo ra một hình ảnh vừa cô đơn vừa tràn đầy hy vọng. Và trong lòng Minh Châu, một niềm tin dần hình thành: “Dù có khó khăn đến đâu, em sẽ không bỏ cuộc. Âm nhạc sẽ dẫn lối trái tim mình.”
Đêm đó, trước khi ngủ, cô cầm cây guitar lên, đánh thử những nốt nhạc mới, cảm giác như từng giai điệu đang kể lại câu chuyện vừa mở ra trong đời cô. Tiếng đàn vang lên nhẹ nhàng, ấm áp, hòa cùng nhịp tim đầy quyết tâm của Minh Châu – mở ra hành trình âm nhạc và tình yêu mà cô chưa từng trải qua.