Sáng hôm sau, Minh Châu thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Trước mắt cô là danh sách các bài hát mà Trần Khải Minh đưa tối hôm qua. Cô cầm cây bút lên, ghi chú từng nốt nhạc, từng đoạn lời, cố gắng hình dung cách thể hiện cảm xúc của mình sao cho thật sống động.
Nhưng lòng cô cũng không thể giấu nổi sự lo lắng. Cô nghe bao nhiêu lời đồn về Trần Khải Minh: nổi tiếng khó gần, lạnh lùng và cực kỳ nghiêm khắc với mọi người. Liệu cô có thể hợp tác được với anh không? Liệu giọng hát của cô có đủ để làm hài lòng nhạc sĩ tài năng ấy?
Đến studio, không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân. Studio rộng rãi, ánh sáng trắng lan tỏa khắp nơi, các thiết bị âm thanh hiện đại đặt đâu vào đó tạo cảm giác chuyên nghiệp và nghiêm túc. Minh Châu vừa bước vào, Trần Khải Minh đã đứng đó, đôi tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh hướng về cô.
“Cô đến đúng giờ,” anh nói, giọng trầm nhưng không mang nhiều cảm xúc. “Chúng ta sẽ bắt đầu ngay.”
Minh Châu gật đầu, cúi chào lịch sự. Cô biết rằng những câu nói ngắn gọn này là cách anh tạo khoảng cách, nhưng cũng là cách anh đánh giá sự nghiêm túc của cô.
Anh đưa cho cô bản phối đầu tiên, một ca khúc ballad nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. “Cô thử hát đi,” anh chỉ vào micro.
Minh Châu hít sâu, cảm nhận nhịp tim đang đập nhanh. Khi cô bắt đầu cất giọng, từng nốt nhạc vang lên, chan chứa cảm xúc. Nhưng ngay khi kết thúc câu đầu tiên, anh nhíu mày, lắc đầu.
“Không được. Cô hát như vậy thiếu cảm xúc thật sự. Cô chỉ đang… đọc nhạc, chứ không truyền tải câu chuyện.” Giọng anh lạnh lùng, nhưng vẫn đủ để khiến Minh Châu cảm thấy tim mình nhói lên.
Cô hơi sững sờ. “Em… em đã cố gắng truyền cảm xúc rồi ạ.”
Anh bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô. “Cố gắng thôi chưa đủ. Trong âm nhạc, cảm xúc là linh hồn. Nếu cô không thấu hiểu linh hồn của bài hát, khán giả sẽ không cảm nhận được gì. Cô hiểu chứ?”
Minh Châu gật đầu, cảm giác áp lực dâng lên. Cô không ngờ nhạc sĩ nổi tiếng này lại nghiêm khắc đến vậy, nhưng cô cũng biết rằng đây là cơ hội mà cô không thể bỏ lỡ.
Quá trình luyện tập kéo dài cả buổi sáng và chiều. Mỗi lần cô hát, anh đều dừng lại để chỉnh từng nốt, từng ngữ điệu. Ban đầu, Minh Châu cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng, nhưng dần dần, cô nhận ra rằng từng chỉnh sửa của anh đều có lý do.
Trong lúc nghỉ giữa giờ, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thành phố nhộn nhịp. Anh ngồi ở bàn điều khiển âm thanh, vẫn im lặng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng hướng về cô. Minh Châu cảm nhận được một chút tò mò, nhưng vẫn giữ khoảng cách.
“Anh… sao lúc nào cũng nghiêm khắc với em vậy?” cô hỏi, giọng vừa thận trọng vừa tò mò.
Anh quay nhìn cô, ánh mắt có chút lạ lẫm. “Tôi… không muốn lãng phí thời gian của cả hai. Nếu cô không đủ nghiêm túc, chúng ta sẽ không đi đến đâu.”
Cô im lặng, không trách, chỉ gật đầu. Trong lòng cô vừa cảm thấy áp lực, vừa nảy sinh một niềm tò mò: Sao anh lại quan tâm đến việc cô có nghiêm túc hay không?
Sau vài buổi luyện tập, sự xung đột giữa họ không chỉ nằm ở kỹ thuật hát, mà còn ở quan điểm âm nhạc và cá tính đối lập. Minh Châu thích thể hiện cảm xúc tự nhiên, bay bổng, trong khi Trần Khải Minh thích sự chính xác, kiểm soát từng nốt nhạc và nhịp điệu.
“Cô không thể thêm đoạn này tùy ý như vậy!” anh la lên một lần, giọng đầy nghiêm khắc.
“Nhưng em cảm thấy như vậy bài hát sẽ tự nhiên hơn!” cô đáp lại, giọng cũng hơi căng.
Họ nhìn nhau, cả hai đều không nhường. Trong khoảnh khắc ấy, Minh Châu nhận ra rằng đây không chỉ là thử thách về âm nhạc, mà còn là trận chiến về ý chí và quan điểm. Nhưng thay vì sợ hãi, cô cảm thấy hứng thú. Cô nhận ra rằng người đàn ông này có thể là thử thách lớn nhất của đời cô, nhưng cũng là người giúp cô trưởng thành hơn.
Trong lúc căng thẳng ấy, một khoảnh khắc lặng yên xảy ra. Trần Khải Minh bất ngờ lặng đi, nhìn Minh Châu với ánh mắt trầm tư. Minh Châu cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt anh, một điều mà anh không nói ra với bất cứ ai.
“Anh… anh sao vậy?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Anh lắc đầu, giọng trầm: “Không có gì.” Nhưng trong lòng anh, ký ức về quá khứ ùa về. Những năm tháng cô đơn, những thất bại trong tình yêu, những người đã rời bỏ anh… tất cả vẫn còn ám ảnh. Và giờ đây, khi nhìn cô, anh cảm thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi. Sợ hãi rằng mình sẽ lại thất bại trong việc mở lòng với một người khác.
Minh Châu không biết quá khứ anh như thế nào, nhưng cô cảm nhận được sự cô độc trong anh. Điều đó khiến cô vừa thương vừa tò mò. Cô quyết định rằng sẽ không từ bỏ, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu.
Buổi luyện tập kết thúc, Minh Châu bước ra khỏi studio, mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong lòng tràn đầy cảm giác vừa mệt vừa vui. Cô biết rằng, hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng cô cảm thấy mình đang tiến gần hơn tới giấc mơ.
Trần Khải Minh đứng đó, nhìn cô đi xa, tự nhủ: “Cô ấy khác những ca sĩ tôi từng gặp. Cô ấy có một điều gì đó… thật sự. Nhưng liệu tôi có đủ can đảm để không làm tổn thương cô ấy?”
Đêm đến, khi thành phố chìm trong ánh đèn, Minh Châu ngồi bên cửa sổ nhỏ trong căn phòng trọ, nhắm mắt lắng nghe bản thu âm hôm nay. Cô ghi chú, chỉnh sửa từng nốt nhạc, và tự nhủ: “Ngày mai, em sẽ cố gắng hơn nữa. Dù có xung đột hay khó khăn, em sẽ không bỏ cuộc.”
Và trong căn phòng yên tĩnh ấy, ánh đèn vàng hắt lên mái tóc đen, ánh mắt cô lấp lánh quyết tâm. Một hành trình dài với nhạc, cảm xúc và cả những mâu thuẫn chưa biết kết thúc ra sao, đã chính thức bắt đầu.