Sáng hôm sau, studio rộn ràng hơn hẳn. Những nốt nhạc từ dàn loa hiện đại vang lên khắp căn phòng, hòa cùng ánh sáng trắng rực rỡ. Minh Châu bước vào, tay ôm cẩn thận bản nhạc đã chỉnh sửa từ tối hôm trước. Cô cảm thấy vừa háo hức vừa căng thẳng: hôm nay là buổi tập quan trọng, mọi thứ đều phải hoàn hảo.
Trần Khải Minh đứng bên bàn điều khiển, ánh mắt tập trung vào máy tính. Khi nhìn thấy Minh Châu, anh gật đầu, giọng trầm: “Cô đã sẵn sàng chưa? Hôm nay chúng ta sẽ thu âm toàn bộ đoạn đầu của dự án. Không sai một nốt.”
Minh Châu gật đầu, cố gắng che đi sự lo lắng trong lòng. “Em sẽ làm tốt nhất có thể.”
Buổi tập đầu tiên diễn ra khá suôn sẻ, tiếng hát của Minh Châu hòa quyện với bản phối, tạo nên cảm giác vừa chân thật vừa tinh tế. Nhưng đến đoạn thứ hai, một sự cố bất ngờ xảy ra: dàn nhạc ảo trên máy tính bị lỗi, tiếng nhạc vang lên bị méo mó, làm gián đoạn hoàn toàn không khí.
“Chuyện gì thế này?!” Trần Khải Minh nhíu mày, giọng nghiêm khắc nhưng có phần lo lắng. “Ai kiểm tra thiết bị trước khi bắt đầu?”
Minh Châu hơi sợ hãi, nhưng vẫn bình tĩnh: “Em… em không biết ạ. Chắc là lỗi phần mềm.”
Anh bước tới, chỉnh sửa nhanh chóng vài thao tác trên bàn điều khiển, nhưng khuôn mặt vẫn căng thẳng. “Cô cần học cách ứng biến. Trong âm nhạc, không phải lúc nào mọi thứ cũng hoàn hảo. Nếu không biết xử lý tình huống, cô sẽ thất bại.”
Minh Châu cúi đầu, cảm thấy áp lực nhưng đồng thời cũng nhận ra bài học quan trọng. Cô hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh và bắt đầu thu âm lại. Lần này, cô vừa hát vừa tự điều chỉnh theo nhịp, cố gắng cảm nhận bản phối như thể nó hoàn hảo, dù thực tế không hề vậy.
Buổi tập kết thúc, mọi thứ dường như ổn, nhưng không khí vẫn còn căng thẳng. Trên đường về nhà, Minh Châu bật điện thoại, định xem lại bản thu, thì bất ngờ nhận được một loạt thông báo: tin đồn về cô và Trần Khải Minh lan truyền trên mạng xã hội.
Những dòng trạng thái từ các fanpage nổi tiếng, thậm chí từ một số trang báo điện tử giải trí, viết rằng: “Ca sĩ trẻ Lê Minh Châu lợi dụng nhạc sĩ nổi tiếng Trần Khải Minh để nổi tiếng.”
Cô sững sờ, cảm giác như tim mình ngừng đập. Cô không ngờ rằng, chỉ vì vài buổi luyện tập trong studio, cô lại trở thành tâm điểm của dư luận. Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, Minh Châu tự nhủ: “Không thể… sao họ lại hiểu sai mọi thứ như vậy?”
Trần Khải Minh gọi điện cho cô ngay khi biết tin: “Châu, em ổn chứ?” Giọng anh trầm, nhưng có chút căng thẳng.
“Em… em ổn, chỉ là hơi bất ngờ thôi ạ.” Minh Châu trả lời, giọng run run.
Anh im lặng một lúc, rồi nói: “Đừng để tin đồn làm ảnh hưởng đến công việc. Ngày mai chúng ta vẫn luyện tập như bình thường. Cô cần tập trung vào âm nhạc, mọi thứ khác… để tôi lo.”
Minh Châu cảm thấy vừa yên lòng vừa lo lắng. Anh không chỉ là nhạc sĩ nghiêm khắc, mà còn là người bảo vệ cô theo cách riêng. Nhưng cô biết, tin đồn sẽ khiến con đường phía trước khó khăn hơn nhiều.
Ngày hôm sau, studio trở nên căng thẳng hơn. Các trợ lý, kỹ thuật viên đều nhìn cô với ánh mắt tò mò, có người thì khẽ bàn tán. Minh Châu cảm thấy áp lực đè nặng, nhưng khi nhìn thấy Trần Khải Minh đứng đó, ánh mắt anh nghiêm nghị nhưng đầy kiên định, cô lấy lại bình tĩnh.
Anh bước tới, nói với cô: “Hãy tưởng tượng những lời đồn kia không tồn tại. Chúng ta tập trung vào âm nhạc, và để kết quả chứng minh tất cả.”
Cô gật đầu, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Dù có khó khăn, cô biết mình không đơn độc. Anh đứng cạnh cô, không chỉ là nhạc sĩ, mà còn là người đồng hành, người tin tưởng vào khả năng của cô.
Trong quá trình luyện tập hôm đó, Minh Châu bắt đầu hiểu thêm về con người Trần Khải Minh. Anh không chỉ nghiêm khắc, mà còn tinh tế, quan sát từng cảm xúc nhỏ nhất của cô. Anh biết khi nào cô căng thẳng, khi nào cô lo lắng, và luôn tìm cách khơi gợi cảm xúc thật từ cô.
Buổi chiều, khi hai người ngồi nghỉ bên cửa sổ, ánh nắng vàng hắt lên mái tóc đen của Minh Châu, anh bất ngờ nói: “Châu, cô tin tôi chứ?”
Cô ngạc nhiên, hỏi lại: “Tin anh… về chuyện gì ạ?”
Anh nhìn xa xăm, giọng trầm: “Tin tôi sẽ giúp cô vượt qua khó khăn. Tin tôi khi tôi nói âm nhạc là con đường duy nhất để cô chứng tỏ bản thân, không phải những tin đồn trên mạng.”
Minh Châu cảm nhận được sự chân thành trong giọng anh. Cô gật đầu, cảm giác tin tưởng dần lan tỏa. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra một điều: tình cảm giữa họ không chỉ là hợp tác công việc, mà còn là sự tin tưởng và đồng cảm sâu sắc.
Nhưng thử thách chưa dừng lại. Buổi tối, khi cô về nhà, điện thoại lại rung lên liên tục. Những tin nhắn từ bạn bè, fan hâm mộ và cả những người lạ gửi đến đều bàn tán về cô và Trần Khải Minh. Một số lời lẽ cay nghiệt, cho rằng cô lợi dụng nhạc sĩ để nổi tiếng.
Minh Châu cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn giữ quyết tâm. Cô mở bản nhạc, nhắm mắt, để âm nhạc dẫn lối. Tiếng hát vang lên, không còn bị ảnh hưởng bởi áp lực bên ngoài, mà chảy ra từ tâm hồn cô – mạnh mẽ, chân thành và trong trẻo.
Sáng hôm sau, studio vang lên những tràng vỗ tay khi cô hoàn thành bản thu mới. Trần Khải Minh nhìn cô, ánh mắt đầy tự hào nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. “Cô đã làm tốt. Hãy tiếp tục giữ cảm xúc đó.”
Minh Châu mỉm cười, tim đập nhanh. Cô nhận ra rằng, không gì có thể ngăn cản người có đam mê và quyết tâm, và rằng cảm xúc thật sự sẽ luôn vượt qua mọi tin đồn và thử thách.
Buổi tối, khi thành phố chìm trong ánh đèn vàng rực rỡ, Minh Châu ngồi bên cửa sổ phòng trọ, tay cầm cây guitar, lặng lẽ đánh thử những nốt nhạc hôm nay. Cô biết rằng, dù còn nhiều khó khăn phía trước, cô đã tìm thấy niềm tin và sự đồng hành từ Trần Khải Minh, và chính điều đó sẽ giúp cô bước tiếp trên con đường âm nhạc và tình yêu đầy thử thách này.