Ngày hôm sau, studio vẫn giữ nguyên không khí nghiêm túc quen thuộc, nhưng có một thứ gì đó khác lạ trong không khí. Minh Châu bước vào, tay cầm bản nhạc, mắt lấp lánh ánh sáng hi vọng. Cô biết hôm nay sẽ là buổi luyện tập quan trọng, không chỉ về kỹ thuật hát mà còn về cảm xúc – thứ mà Trần Khải Minh luôn nhấn mạnh.
“Cô chuẩn bị chưa?” anh hỏi, giọng trầm, ánh mắt sắc bén nhưng có phần mềm mại hơn những ngày trước.
Minh Châu gật đầu. “Em sẵn sàng ạ.”
Anh đứng bên bàn điều khiển, ánh mắt theo dõi từng cử chỉ của cô. Lần này, khác với thái độ lạnh lùng trước đó, anh dành cho cô một khoảng không gian đủ để cô thoải mái thể hiện. Nhưng không khí vẫn đầy nghiêm túc, nhịp tim Minh Châu đập nhanh hơn một chút.
Cô đặt cây guitar xuống, nhìn vào bản nhạc trước mặt. Bản ballad hôm nay đòi hỏi nhiều cảm xúc, phải truyền tải nỗi cô đơn, sự khát khao và niềm tin vào tình yêu. Cô hít một hơi dài, nhắm mắt, và bắt đầu hát. Tiếng hát nhẹ nhàng nhưng trong trẻo, lấp đầy không gian phòng thu, hòa quyện với những nốt nhạc tinh tế từ dàn nhạc ảo.
Trần Khải Minh đứng lặng, lắng nghe. Anh nhận ra rằng, cô không chỉ hát bằng kỹ thuật mà còn bằng tâm hồn. Anh cảm thấy một điều gì đó rung động, một cảm giác hiếm hoi mà anh chưa từng trải qua với bất kỳ ca sĩ nào trước đây.
“Dừng lại một chút,” anh nói, bước lại gần cô. Ánh mắt anh nhìn sâu vào cô, vừa nghiêm túc vừa tò mò. “Cô cảm nhận bài hát như thế nào? Hãy nói với tôi.”
Minh Châu hơi ngạc nhiên, nhưng đáp: “Em cảm thấy bài hát như một câu chuyện về tình yêu đã mất và niềm hy vọng vẫn còn trong tim. Em muốn người nghe cảm nhận được nỗi cô đơn nhưng cũng thấy được ánh sáng của niềm tin.”
Anh gật đầu, ánh mắt trầm lắng. “Đúng… chính xác là cảm xúc đó. Nhưng cô cần để nó tự nhiên hơn, không gượng ép. Hãy tưởng tượng mình đang hát cho một người mà cô thực sự quan tâm, và chỉ dành cho người đó thôi.”
Minh Châu lặng im một giây, hình dung ra hình ảnh một chàng trai đứng trước mắt cô – trầm lặng, khó gần, nhưng dường như cũng đang mong muốn được hiểu và trân trọng. Trong khoảnh khắc ấy, tim cô chợt đập mạnh hơn, một cảm giác vừa lạ vừa thân quen lan tỏa.
Buổi luyện tập kéo dài cả buổi sáng, xen kẽ là những hướng dẫn tỉ mỉ của anh, và những nụ cười hiếm hoi thoáng hiện trên gương mặt lạnh lùng của Trần Khải Minh. Minh Châu nhận ra rằng, anh không chỉ nghiêm khắc, mà còn quan tâm đến cảm xúc của cô – một điều cô chưa từng gặp ở bất kỳ nhạc sĩ nào.
Sau giờ nghỉ trưa, Minh Châu ra sân thượng của studio để hít thở không khí. Thành phố hiện lên rực rỡ dưới ánh nắng, những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh sáng vàng óng, khiến cô cảm thấy một sự yên bình lạ thường.
Trần Khải Minh xuất hiện sau lưng cô, giọng trầm: “Cô cần thời gian nghỉ ngơi, nhưng cũng đừng quên tập luyện. Hôm nay chúng ta còn một số bài cần hoàn thiện.”
Minh Châu quay lại, ánh mắt hơi bối rối. “Dạ, em sẽ cố gắng ạ.”
Anh đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ nhìn ra xa. Một khoảng yên lặng kéo dài, không ai nói lời nào, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi lạ thường. Minh Châu thầm nghĩ: “Anh ấy không chỉ nghiêm khắc… mà còn quan tâm. Nhưng anh ấy có cô đơn không? Anh ấy có trái tim không giống như vẻ ngoài lạnh lùng kia không?”
Trở lại phòng thu, Trần Khải Minh quyết định thử một cách luyện tập mới. Anh yêu cầu Minh Châu hát đoạn cuối của ca khúc theo cách cô tự cảm nhận, không chỉnh sửa, không hướng dẫn. Minh Châu hơi lo lắng, nhưng đồng ý. Cô nhắm mắt, để cảm xúc dẫn dắt, tiếng hát vang lên chân thành, mềm mại nhưng cũng đầy sức mạnh.
Anh im lặng lắng nghe đến cuối bài, rồi gật đầu một cách hiếm hoi. “Tốt. Cô đã bắt đầu hiểu được bản chất của âm nhạc. Không phải kỹ thuật, mà là cảm xúc. Hãy giữ điều đó.”
Minh Châu mỉm cười, trái tim cô như nhảy nhót. Cô cảm nhận được niềm tin, không chỉ từ bản thân mà còn từ người đàn ông đứng trước mặt. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, khiến cô thấy gần gũi hơn với anh – một người mà cô từng nghĩ sẽ khó tiếp cận.
Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu. Trong buổi tập tiếp theo, xung đột lại nảy sinh. Minh Châu muốn thêm một chút ngẫu hứng vào giai điệu, nhưng Trần Khải Minh lập tức ngăn lại: “Cô không thể làm vậy! Âm nhạc cần sự chính xác, cảm xúc không đồng nghĩa với tùy tiện.”
Cô cảm thấy bực bội: “Nhưng em cảm thấy như vậy bài hát sẽ sống động hơn! Anh không hiểu sao?”
Anh nhìn cô, giọng trầm: “Tôi hiểu, nhưng nếu cô không kiểm soát, âm nhạc sẽ mất đi linh hồn. Hãy tin tôi, cô sẽ thấy điều tôi nói là đúng.”
Sau một lúc căng thẳng, cả hai lặng im. Không ai nhường ai, nhưng cũng không còn giận nhau. Minh Châu nhận ra rằng, xung đột không làm mất đi sự kết nối, mà ngược lại, khiến cô hiểu rằng để hợp tác với một người tài năng như anh, cô phải kiên nhẫn và học cách lắng nghe.
Buổi tối, studio trống vắng sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại Minh Châu và Trần Khải Minh. Anh ngồi xuống bàn điều khiển, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô. “Ngày mai, chúng ta sẽ tập lại từ đầu. Hãy nghỉ ngơi tối nay. Cô xứng đáng được nghỉ.”
Minh Châu cảm thấy một sự quan tâm nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến cô ấm lòng. Cô biết rằng, dù anh lạnh lùng, nhưng bên trong vẫn có một trái tim nhạy cảm, và cô muốn khám phá trái tim đó, từng chút một.
Trên đường về nhà, cô nghĩ về buổi luyện tập hôm nay. Những khoảnh khắc gần gũi, ánh mắt, cử chỉ, những lời khuyên nghiêm túc nhưng đầy quan tâm – tất cả khiến cô cảm thấy trái tim mình rung động. Cô mỉm cười, biết rằng hành trình âm nhạc này không chỉ dạy cô về kỹ thuật, mà còn về tình cảm, về con người.
Về đến phòng trọ, Minh Châu đặt cây guitar xuống, nhắm mắt lắng nghe âm nhạc trong tâm trí. Cô cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình hòa cùng giai điệu, một nhịp điệu vừa hứng khởi, vừa tràn đầy hi vọng. Và trong lòng cô, một niềm tin dần hình thành: “Dù có khó khăn hay xung đột, anh ấy và em sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường âm nhạc này.”
Đêm đó, thành phố chìm trong ánh đèn vàng rực rỡ, Minh Châu ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp, lòng dậy lên một cảm giác lạ thường – một sự gần gũi, một sự rung động, và một niềm hi vọng về tình yêu sẽ nảy nở từ những nốt nhạc.