giai điệu tuổi trẻ

Chương 1: Giai điệu đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên của năm học mới, Linh bước chân vào khuôn viên Đại học Nhân Văn với một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cô vẫn còn bỡ ngỡ giữa những tòa nhà cao tầng, tiếng cười nói rộn ràng của sinh viên, và mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió thu. Trong tay cô là tờ giấy ghi danh các câu lạc bộ ngoại khóa mà cô muốn tham gia. Linh đã chọn CLB Âm nhạc của trường – một quyết định mà cô vừa mong chờ vừa lo lắng, bởi cô chưa bao giờ tự tin lắm về khả năng của mình, chỉ đơn giản là cô yêu âm nhạc.

Khi Linh tiến vào phòng tập của CLB, một âm thanh vang lên từ chiếc đàn guitar điện: “Một nốt trầm nữa thôi… không phải thế! Lặp lại từ đầu!”

Linh dừng bước. Cậu trai đứng giữa phòng, dáng người cao, tóc hơi rối nhưng gọn gàng, ánh mắt nghiêm túc nhìn từng thành viên như kiểm tra từng nhịp thở. Mỗi cử chỉ của cậu đều toát lên sự tự tin và quyền lực mà không cần phải nói nhiều. Đây chính là nam chính – Minh, leader của CLB Âm nhạc, nổi tiếng trong trường không chỉ vì khả năng chơi guitar điêu luyện mà còn vì tính cách nghiêm túc, đôi khi hơi lạnh lùng.

Nhìn xung quanh, Linh thấy các thành viên khác chăm chú theo hướng dẫn của Minh. Ai cũng tập trung, nhưng có vẻ… hơi sợ sệt trước cái ánh mắt sắc lạnh ấy. Linh tự nhủ: “Mình có trụ nổi không nhỉ?”

Khi buổi tập bắt đầu, Linh được phân vào nhóm vocal, đứng gần phía cuối phòng. Cô cố gắng hòa nhịp, nhưng khi đến đoạn cao trào, cô phát hiện mình hát sai nốt. Tiếng cô vang lên… khá lạc lõng.

“Cô gái! Lặp lại!” Minh hô to, giọng nghiêm khắc nhưng không hề cáu gắt. Linh đỏ mặt, nuốt khan cổ họng. Cô hít một hơi, cố gắng hát lại, nhưng chân tay bỗng nhiên bối rối đến mức… đánh rơi micro.

Cả phòng im lặng trong giây lát, rồi một tràng cười khúc khích nổ ra. Minh nhíu mày, nhặt micro, và nói: “Không sao, lần đầu mà. Nhưng cần nghiêm túc hơn một chút.”

Linh cúi đầu, vừa xấu hổ vừa buồn cười. Cô không nghĩ rằng buổi đầu tiên lại “thảm họa” như vậy. Nhưng rồi, khi Minh bước lại gần và nhẹ nhàng nói:

“Không ai sinh ra đã hoàn hảo. Hãy nghe nhịp điệu, cảm nhận nhạc, đừng lo lắng quá.”

Linh ngẩng lên, ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát. Có điều gì đó trong ánh nhìn ấy khiến cô cảm thấy… yên tâm, như thể cô không còn cô đơn giữa phòng tập rộng lớn này.

Buổi tập kéo dài gần hai giờ, Linh hầu như bị “vắt kiệt” năng lượng, nhưng cô cũng nhận ra mình thực sự thích cảm giác này – được hòa vào âm nhạc, được học hỏi từ những người giỏi hơn, được… nhìn Minh với một sự tò mò kỳ lạ.

Khi kết thúc, các thành viên lục tục ra về, chỉ còn Minh và Linh đứng lại dọn dẹp. Minh trao cho cô một ánh nhìn vừa nghiêm nghị vừa… không hiểu sao lại có chút dịu dàng:

“Nghe này, nếu cô muốn trụ lại CLB, phải tập trung và nghiêm túc. Nhưng tôi thấy tiềm năng ở cô.”

Linh đỏ mặt, không biết nên cảm thấy vui hay lo, nhưng trái tim bỗng đập nhanh hơn. “Tiềm năng… ư?” Cô tự nhủ.

Ra khỏi phòng tập, Linh hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí mùa thu trong lành. Buổi tập đầu tiên có thể vụng về, có chút hài hước, nhưng cô biết một điều: cô muốn tiếp tục. Cô muốn gắn bó với CLB này, với âm nhạc, và… với Minh, dù cô chưa biết điều đó sẽ dẫn đến đâu.

Trên đường về ký túc xá, Linh nhẩm lại từng khoảnh khắc trong buổi tập. Những nốt nhạc, những ánh mắt, những lời khuyên… tất cả như một giai điệu mới, vừa lạ vừa quen, vang lên trong tim cô.

Và từ khoảnh khắc ấy, một hành trình – gắn kết giữa đam mê, thử thách và tình cảm – đã chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×