giai điệu tuổi trẻ

Chương 2:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Linh thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp. Buổi tập đầu tiên đã để lại trong cô ấn tượng mạnh mẽ: tiếng đàn, tiếng hát, ánh mắt nghiêm nghị nhưng quan tâm của Minh… Và nỗi lo lắng rằng, nếu mình không theo kịp, sẽ bị “loại” khỏi CLB.

Khi bước vào phòng tập, Linh nhận thấy không khí khác hẳn hôm trước. Các thành viên đã bắt đầu làm quen với nhau nhiều hơn, cười đùa vui vẻ. Nhưng ở giữa phòng, Minh vẫn đứng đó, dáng người cao, tay cầm cây đàn guitar, mắt chăm chú nhìn từng người như một thầy giáo khó tính.

“Chào buổi sáng, tất cả!” Minh nói, giọng điệu nghiêm nghị nhưng vang vọng. “Hôm nay chúng ta sẽ luyện tập một ca khúc mới. Ai chưa chuẩn bị thì… cố gắng theo kịp.”

Linh thở dài, tự nhủ: “Ít ra hôm nay mình cũng phải cố gắng hơn.” Cô lặng lẽ tìm chỗ đứng, mắt không rời Minh.

Ngay khi buổi tập bắt đầu, Linh đã gặp khó khăn ngay từ những nốt đầu tiên. Cô hát sai nhịp, trượt âm, và… đánh rơi micro lần nữa. Một tiếng thở dài từ Minh vang lên: “Linh! Chú ý nhịp điệu!”

Linh đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ. Các thành viên khác cố gắng không cười, nhưng vẫn lộ vẻ thương cảm. Cô hít một hơi, nhắm mắt, rồi thử hát lại. Lần này, vẫn chưa hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng không “lạc điệu” hoàn toàn.

Sau một lúc, Minh tiến lại gần cô, nhíu mày nhưng giọng nói dịu đi một chút:

“Nghe này, không sao nếu lúc đầu sai. Nhưng cô phải tập trung. Nếu muốn tiến bộ, phải lắng nghe nhịp điệu, cảm nhận âm nhạc, và tin vào bản thân.”

Linh nhìn Minh, cảm giác vừa sợ vừa… rung động. Cô gật đầu, tự nhủ sẽ cố gắng hết sức.

Buổi tập kéo dài cả buổi sáng, Linh dần cảm thấy mệt lử nhưng cũng thú vị. Cô bắt đầu nhận ra những chi tiết nhỏ: cách Minh điều chỉnh nhịp, cách anh khích lệ những người vụng về, cách anh cười nhẹ khi một thành viên làm sai nốt. Trong khoảnh khắc ấy, Minh không chỉ là leader nghiêm khắc mà còn là người dẫn dắt đầy cảm hứng.

Giữa buổi tập, có một tình huống dở khóc dở cười xảy ra: Linh và một thành viên khác bị trượt chân trong lúc tập di chuyển trên sân khấu. Cả hai ngã xuống, gây ra một tiếng ầm nhỏ. Cả phòng bỗng im lặng, rồi nổ ra tràng cười khúc khích. Minh chạy đến, nhặt micro, vừa lo lắng vừa nhíu mày:

“Các cô cậu làm gì vậy? Đây là sân khấu, không phải sân chơi!”

Linh đỏ mặt, lắp bắp xin lỗi, nhưng rồi Minh chỉ cười nhẹ, giọng nói dịu hẳn:

“Lần sau cẩn thận hơn. Nhưng… không sao, ai cũng có lúc vụng về.”

Sau buổi tập, khi các thành viên khác ra về, Minh nhìn Linh:

“Cô thấy sao? Có muốn tiếp tục không?”

Linh hơi lúng túng, rồi gật đầu mạnh mẽ:

“Em… em muốn tiếp tục ạ!”

Ánh mắt Minh dịu lại, và lần đầu tiên cô nhận ra nụ cười của anh – không còn nghiêm nghị, mà ẩn chứa sự khích lệ và tin tưởng. Linh bước ra khỏi phòng tập, tim đập rộn ràng, vừa mệt vừa vui. Cô biết rằng hành trình ở CLB này sẽ không dễ dàng, nhưng cũng đầy hứa hẹn.

Trên đường về ký túc xá, Linh nghĩ về buổi tập hôm nay: những sai lầm vụng về, những tràng cười, ánh mắt Minh… Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cô. Và cô nhận ra một điều: không chỉ là âm nhạc, mà chính Minh cũng đang làm trái tim cô “rung nhịp” theo cách mà cô chưa từng trải qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×