Ngày hôm sau, Linh nhận được thông báo từ CLB: hôm nay sẽ là buổi biểu diễn thử nghiệm trên sân khấu của trường, trước một số sinh viên. Đây là cơ hội để tất cả thành viên làm quen với không khí sân khấu thật, chuẩn bị cho các sự kiện lớn hơn sắp tới.
Linh cảm thấy vừa hồi hộp vừa hứng thú. Cô đã luyện tập xuyên đêm hôm qua, nhưng đứng trên sân khấu thật vẫn là một thử thách khác hẳn. Cô tự nhủ: “Mình phải làm tốt. Không chỉ cho âm nhạc, mà còn… cho Minh.”
Khi đến sân khấu, ánh đèn rọi vào mặt, phản chiếu xuống sàn khiến cô chớp mắt liên tục. Minh đứng bên cạnh, chỉnh dây đàn, ánh mắt vẫn nghiêm nghị nhưng có chút dịu dàng. Anh cúi xuống nói với cô:
“Nhớ nhịp nhé. Hãy tự tin và tận hưởng cảm giác trên sân khấu.”
Linh gật đầu, cố nén tim đập mạnh. Khi nhạc vang lên, cô bước lên, giọng hát run run nhưng dần dần ổn định theo nhịp đàn. Minh chơi guitar, nhịp điệu vững chắc, ánh mắt thi thoảng nhìn cô, truyền cho cô sự tự tin.
Đến đoạn cao trào, Linh hơi hụt hơi, nhưng ánh mắt Minh đầy khích lệ khiến cô mỉm cười và hoàn thành bài hát. Tiếng vỗ tay từ khán giả thử nghiệm vang lên, khiến cô vừa bất ngờ vừa hạnh phúc.
Sau buổi biểu diễn, Minh bước đến gần cô, đưa tay vỗ nhẹ vai Linh:
“Em làm tốt lắm. Hôm nay không còn vụng về nữa, em đã tiến bộ rõ rệt.”
Linh đỏ mặt, cảm giác tự hào tràn ngập. Cô nhìn Minh, nhận ra ánh mắt anh không chỉ đánh giá mà còn chứa đựng sự quan tâm thật sự.
Các thành viên CLB vỗ tay, chúc mừng nhau. Linh cảm thấy mình thực sự thuộc về nơi này. Không chỉ âm nhạc, mà cảm giác được Minh nhìn nhận và khích lệ, khiến cô cảm thấy mình quan trọng hơn bao giờ hết.
Trên đường rời sân khấu, Linh tự nhủ: “Đây mới chỉ là bắt đầu. Mình muốn tiếp tục tập luyện, muốn cùng CLB và Minh chinh phục những sân khấu lớn hơn. Và… mình muốn hiểu Minh hơn nữa.”
Cảm giác hạnh phúc pha chút bối rối trong lòng Linh, khiến cô không nhận ra rằng, chính khoảnh khắc đứng trên sân khấu hôm nay đã khởi đầu cho một hành trình tình cảm – nơi đam mê âm nhạc và rung động tuổi trẻ hòa làm một.