giai điệu tuổi trẻ

Chương 4: Tập luyện xuyên đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm đó, phòng tập của CLB vẫn sáng đèn, nhạc nền vang lên nhịp nhàng. Các thành viên tụ tập để chuẩn bị cho cuộc thi âm nhạc nội bộ sắp tới, và Linh biết rằng đây sẽ là một buổi tập “khủng khiếp”.

Linh bước vào, mệt mỏi sau cả ngày học, nhưng vẫn cảm thấy hứng thú. Minh đã ở đó từ trước, chỉnh dây đàn và kiểm tra từng nhạc cụ. Ánh mắt anh nhìn các thành viên với sự tập trung tối đa, khiến Linh vừa nể phục vừa… hơi sợ.

“Buổi tối nay, chúng ta sẽ luyện tập liên tục. Ai mệt thì nghỉ, nhưng đừng bỏ nhịp,” Minh ra lệnh. Giọng anh nghiêm nghị nhưng không thiếu sự quan tâm.

Ngay khi nhạc vang lên, Linh bắt đầu hát. Ban đầu mọi thứ ổn, nhưng khi đến đoạn cao trào, cô lỡ một nốt. Minh lập tức dừng lại, nhíu mày:

“Linh! Lặp lại từ đầu! Nhịp điệu phải chính xác!”

Linh đỏ mặt, nhưng cô không bỏ cuộc. Cô hít một hơi, điều chỉnh nhịp, và thử lại. Lần này tốt hơn, nhưng cô vẫn loạng choạng trong một vài đoạn.

“Cô quá căng thẳng,” Minh nhắc nhở, tiến lại gần cô. Linh quay sang, ánh mắt hai người chạm nhau. Khoảnh khắc im lặng, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Một tình huống dở khóc dở cười xảy ra: trong lúc cố gắng theo nhịp, Linh va chạm với một thành viên khác, làm rơi mic xuống sàn. Cả phòng bật cười. Minh bước tới, nhặt micro, nhưng thay vì mắng, anh chỉ nhẹ nhàng:

“Linh, từ từ thôi, không cần quá căng thẳng. Tập luyện là để tiến bộ, không phải để căng thẳng.”

Linh mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù có chút bối rối, nhưng cô nhận ra Minh không chỉ nghiêm khắc mà còn quan tâm đến cảm xúc của cô.

Buổi tập kéo dài hàng giờ, đến khi gần nửa đêm, hầu hết các thành viên đều thấm mệt. Linh cảm thấy cơ thể như muốn gục xuống, nhưng vẫn kiên trì hoàn thành bài tập. Minh đứng bên cạnh, thỉnh thoảng nhắc nhở, thỉnh thoảng khích lệ, khiến cô cảm thấy vừa áp lực vừa ấm áp.

Trong lúc nghỉ giải lao, Minh bước đến gần Linh, giọng trầm:

“Cô mệt rồi phải không?”

“Dạ… cũng… hơi,” Linh thừa nhận, thở hổn hển.

Minh nhìn cô, ánh mắt dịu lại:

“Đừng quá căng thẳng. Tập luyện là tốt, nhưng phải biết nghỉ ngơi.”

Linh cảm giác tim mình rung động. Có điều gì đó trong sự quan tâm nhỏ bé ấy khiến cô thấy ấm áp và an toàn. Dù mệt mỏi, cô vẫn muốn được ở đây, bên Minh, cùng âm nhạc.

Khi buổi tập kết thúc, mọi người dọn dẹp phòng. Minh nhìn Linh, nụ cười nhẹ hiện trên môi:

“Hôm nay cô làm tốt. Đừng quên, âm nhạc là để tận hưởng, không chỉ để hoàn hảo.”

Linh gật đầu, cảm thấy trái tim mình tràn đầy năng lượng và quyết tâm. Buổi tập xuyên đêm không chỉ rèn luyện khả năng của cô, mà còn giúp cô hiểu rõ hơn về Minh – con người nghiêm túc, nghiêm khắc nhưng cũng dịu dàng và quan tâm.

Trên đường về ký túc xá, Linh nhìn trời đêm đầy sao, tự nhủ: “Âm nhạc không chỉ kết nối trái tim, mà còn… khiến tim mình rung động theo cách mà mình chưa từng biết.”

Cô biết rằng, hành trình với CLB và với Minh mới chỉ bắt đầu, nhưng cô sẵn sàng đối mặt với thử thách, vui vẻ, và cả những cảm xúc lạ lùng đang nảy sinh trong tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×