Ánh sáng buổi sớm len qua khung cửa kính tầng 28, chiếu lên sàn gạch trắng sáng như vừa được đánh bóng. Văn phòng Minh Dương mỗi sáng đều bắt đầu bằng âm thanh quen thuộc của bàn phím, tiếng chuông điện thoại, và những bước chân vội vã.
Nhưng sáng nay, có gì đó khác. Một người mới xuất hiện.
Lâm Nhi bước ra khỏi thang máy, tay ôm chặt tệp hồ sơ cùng chiếc túi nhỏ. Cô cúi đầu hít một hơi sâu — mùi cà phê, mực in, và thứ không khí lạnh lẽo mà chỉ những tòa nhà kính cao tầng mới có. Cô chỉnh lại áo sơ mi, khẽ dặn bản thân:
“Bình tĩnh, chỉ là buổi đầu tiên thôi mà.”
Cô đi ngang qua khu bàn làm việc, nơi vài nhân viên ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi xuống màn hình. Một cô gái trẻ ngồi bàn đầu tiên nhoẻn cười:
– Em là người mới đúng không? Phòng truyền thông?
– Dạ, vâng. Em là Lâm Nhi, nhân viên mới.
– À, chị là Thư. Trợ lý phòng này. Em cứ ngồi ở bàn gần cửa sổ, chỗ cũ của Phương. À… lát nữa giám đốc lên đấy.
Câu “giám đốc lên đấy” khiến tim cô khẽ chùng lại. Người đàn ông mà mọi người đều đồn là “băng lạnh” – Tống Duy Khải, tổng giám đốc điều hành trẻ nhất trong lịch sử Minh Dương.
Tám giờ rưỡi. Đúng giờ như đồng hồ Thụy Sĩ, tiếng cửa thang máy mở ra.
Không ai nói gì. Mọi người tự động thẳng lưng.
Tống Duy Khải bước ra, cao, gọn gàng, và trầm lặng. Bộ vest đen cắt may hoàn hảo, ánh sáng phản chiếu lên hàng cúc bạc. Anh không nói lời chào, chỉ gật nhẹ với Thư rồi đi thẳng vào phòng làm việc của mình. Tiếng giày da va nhẹ lên nền tạo thành âm thanh rắn rỏi – vừa đủ khiến căn phòng lặng đi vài giây.
Lâm Nhi không dám nhìn thẳng, nhưng vẫn kịp bắt gặp bóng anh lướt qua trong tấm kính phản chiếu: khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt trầm và lạnh, sống mũi thẳng, mái tóc đen hơi rủ xuống thái dương. Một vẻ đẹp khiến người ta phải ngước nhìn, nhưng không dám lại gần.
Khoảng mười phút sau, Thư đặt một tập tài liệu dày lên bàn cô.
– Đây là dự án “Nhịp Chậm”, phần quảng bá hình ảnh mà em sẽ phụ trách hỗ trợ. Giám đốc trực tiếp xem báo cáo, nên em cẩn thận nhé.
– Dạ, em hiểu.
– À, một lưu ý nhỏ, anh ấy ghét những người đến trễ và ghét sự ồn ào. Đừng bao giờ cười quá lớn ở văn phòng này.
Câu nói tưởng như đùa, nhưng trong giọng Thư lại đầy nghiêm túc.
Lâm Nhi ngồi xuống, mở laptop. Cô đọc tài liệu, gõ từng dòng ghi chú. Nhưng đầu óc cô không thể hoàn toàn tập trung. “Nhịp Chậm” – một chiến dịch kêu gọi sống chậm giữa nhịp sống hiện đại. Thật mỉa mai khi người chịu trách nhiệm lại là một người đàn ông mà cả công ty nói “chưa từng mỉm cười”.
Giữa giờ làm, cô khẽ đứng dậy, rót nước. Và đúng lúc ấy, giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng:
– Em là nhân viên mới?
Lâm Nhi quay người, gần như đánh rơi ly nước. Tống Duy Khải đứng ngay đó, ánh mắt anh lướt qua gương mặt cô như đang đo đếm từng chi tiết.
– Dạ… vâng. Em là Lâm Nhi, phòng truyền thông.
– Dự án “Nhịp Chậm”, đúng chứ?
– Dạ… đúng ạ.
– Tôi đọc bài giới thiệu nội bộ, em là người viết phần đề xuất slogan?
– Vâng, là em. “Thành phố cũng cần nghỉ.”
Anh im lặng một lát, rồi nói:
– Câu đó hay. Nhưng em có bao giờ nghỉ chưa?
Câu hỏi khiến cô khựng lại.
Một câu đơn giản, mà lại như gió lùa qua khe hở tâm hồn.
Cô nhìn anh, rồi cười nhẹ:
– Em… đang cố gắng học cách đó, thưa giám đốc.
– Tốt. Giữ nhịp của em. Đừng để ai làm vội hơn nhịp tim của chính mình.
Anh nói rồi quay đi, để lại cô ngẩn ngơ. Cô không biết đó có phải là lời khích lệ, hay chỉ là một cách nói đầy nguyên tắc của người lãnh đạo lạnh lùng. Nhưng giọng nói ấy – bình thản, sâu và nhẹ – lại khiến tim cô đập nhanh hơn bình thường.
Chiều, cuộc họp đầu tiên của cô bắt đầu. Phòng họp tầng 28, kính bao quanh, nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Tống Duy Khải ngồi ở đầu bàn, lật từng trang báo cáo, mắt không rời giấy tờ.
Giọng anh đều, chậm, nhưng có sức nặng.
– Bản kế hoạch này thiếu phần cảm xúc. Chúng ta nói về “sống chậm”, nhưng mọi thứ lại nhanh đến mức không ai kịp cảm nhận. Ai viết đoạn này?
Cả phòng im thin thít. Lâm Nhi nuốt khan.
– Dạ… là em.
Anh ngẩng lên. Ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt cô.
– Cảm xúc của em ở đâu trong đoạn này?
Cô siết chặt bàn tay.
– Em nghĩ… đôi khi sự bình yên không nằm ở câu chữ mà ở khoảng trống giữa chúng.
– Ý em là?
– Là… thay vì cố gắng nói quá nhiều về “chậm”, em chỉ để khoảng lặng. Người đọc sẽ tự cảm nhận.
Một khoảng im lặng khác bao trùm căn phòng.
Rồi anh khẽ gật đầu.
– Tốt. Tôi thích cách em nghĩ.
Những đồng nghiệp khác nhìn nhau, có người ngạc nhiên, có người không tin. Vì từ trước đến nay, chưa từng có ai được anh khen trực tiếp trong buổi họp đầu tiên.
Tan làm, văn phòng thưa người dần. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng khung kính. Lâm Nhi thu dọn tài liệu, định rời đi thì nhìn thấy trên bàn mình có một ly cacao nóng, vẫn còn bốc khói.
Trên tờ giấy nhỏ đặt cạnh có dòng chữ gọn gàng:
“Đừng để đầu óc em lạnh đi trước khi trái tim kịp ấm.” – T.D.K.
Cô ngẩn người. Không ai gọi tắt tên anh như vậy ngoài chính anh.
Cô đưa ly cacao lên, hít mùi thơm ngọt dịu. Một cảm giác lạ lan tỏa – vừa ấm áp, vừa xa xôi. Có lẽ anh chỉ muốn động viên nhân viên mới. Có lẽ vậy.
Nhưng khi cô nhìn qua khung cửa kính, thấy ánh đèn trong phòng giám đốc vẫn sáng, bóng anh vẫn ngồi đó – im lặng trước màn hình laptop – thì cô hiểu:
Có lẽ, chính anh cũng đang cần một chút ấm áp.
Đêm, thành phố ngập đèn. Lâm Nhi trở về căn hộ nhỏ. Cô đặt ly cacao đã nguội lên bàn, mở laptop viết vài dòng nhật ký:
“Ngày đầu tiên.
Giám đốc không cười.
Nhưng anh biết lắng nghe.”
Cô khẽ mỉm cười, chợt nhớ câu anh nói buổi sáng:
“Giữ nhịp của em.”
Có lẽ, “nhịp chậm” mà cô đang tìm kiếm không chỉ là trong công việc, mà là trong cách một người nhìn vào người khác – thật lâu, thật tĩnh, như thể thế giới xung quanh đang dừng lại.
Sáng hôm sau, khi cô bước vào văn phòng, ly cacao vẫn đặt ở đó, nghi ngút khói. Không một ai nhận là của mình.
Nhưng từ cửa phòng giám đốc, một ánh mắt khẽ liếc qua rồi quay đi – bình thản, như chưa từng.
Chỉ có ánh sáng buổi sáng hôm ấy, len qua cửa kính tầng 28, chiếu vào nụ cười đầu tiên của cô.
Còn anh – vẫn lạnh lùng như mọi khi – nhưng ánh mắt trong gương phản chiếu, lần đầu tiên, dường như cũng biết cười.