giám đốc biết cười

Chương 2: Những Nhịp Tim Lỡ Của Tầng 28


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ hai ở Minh Dương.

Gió nhẹ thổi qua lớp kính trong suốt, mang theo ánh nắng mỏng manh len vào từng góc bàn. Không khí trong văn phòng vẫn nghiêm trang và trật tự như thường lệ, nhưng với Lâm Nhi, mọi thứ dường như đã khác đi một chút — có lẽ chỉ là vì ly cacao nóng.

Ly cacao vẫn ở đó, đặt ngay ngắn bên mép bàn, vẫn mùi ngọt dịu và hơi ấm vừa đủ.

Không ai biết ai để lại, không ai nói gì, nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm lặng lẽ ấy.

Khi cô chạm tay vào ly, cánh cửa phòng giám đốc khẽ mở.

Tống Duy Khải bước ra, vẫn là vest đen, vẫn là gương mặt không biểu cảm. Ánh mắt anh thoáng dừng lại nơi bàn cô một giây — đủ để tim cô lỡ một nhịp.

– Hôm nay đến sớm.

Giọng anh trầm, đều, nhưng lại ẩn một chút gì đó khác lạ.

– Dạ, em muốn xem lại kế hoạch quảng bá.

– Tốt. Giữ thói quen đó. Kỷ luật là nền tảng của sáng tạo.

Anh đi thẳng ra khu họp, để lại sau lưng mùi hương nước hoa nhè nhẹ — lạnh, tinh khiết và có chút cay như hổ phách.

Đến chín giờ, cuộc họp nội bộ bắt đầu. Cả phòng truyền thông ngồi quanh bàn tròn lớn. Tống Duy Khải không nhìn ai, ánh mắt anh dán vào màn hình chiếu khi các slide lần lượt hiện lên.

– Dự án “Nhịp Chậm” đang bước vào giai đoạn truyền thông hình ảnh. Tôi muốn mọi thứ phải mang cảm xúc thật, không màu mè, không gượng gạo. – Anh nói chậm rãi, từng chữ rơi xuống như nhịp trống.

– Vậy phong cách hình ảnh cụ thể thế nào, thưa giám đốc? – Một nhân viên hỏi.

– Tôi muốn cảm xúc đến từ những thứ nhỏ nhất: ly cà phê buổi sáng, một góc cửa sổ, hay tiếng thở dài giữa thành phố.

Nghe đến đó, ánh mắt anh thoáng liếc qua Lâm Nhi — nhanh đến mức không ai nhận ra, chỉ có cô khẽ cúi xuống, tim khẽ rung.

Thư, cô trợ lý, lên tiếng:

– Vậy phần nội dung chính, em nghĩ để Lâm Nhi đảm nhiệm cũng được. Giọng viết của cô ấy có chiều sâu.

Anh gật đầu.

– Được. Nhưng tôi sẽ xem bản thảo trước khi gửi khách hàng.

Cả phòng “ồ” lên nhẹ. Không phải ai cũng được anh duyệt trực tiếp. Điều đó có nghĩa — anh đã để ý đến cô.

Buổi trưa, văn phòng vắng người hơn. Lâm Nhi ngồi lại chỉnh sửa kịch bản video. Cô viết những dòng miêu tả cảm xúc:

“Giữa thành phố không bao giờ ngủ, chỉ cần một khoảnh khắc dừng lại – để lắng nghe nhịp tim mình, để nhớ rằng ta vẫn đang sống.”

Cô đọc lại, mỉm cười. Nhưng chưa kịp lưu file, giọng nói trầm tĩnh vang lên từ phía sau:

– Em viết khá đấy.

Cô giật mình quay lại. Tống Duy Khải đang đứng sau lưng cô, không biết từ bao giờ.

– Dạ… giám đốc đọc từ khi nào ạ?

– Vừa đủ để thấy em đang quên chỉnh câu thứ hai.

Anh cúi xuống, tay chạm nhẹ bàn phím, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài tấc.

– Ở đây… thay “để nhớ rằng ta vẫn đang sống” thành “để cảm nhận hơi thở của chính mình” – nghe thật hơn.

Giọng anh khẽ, nhưng đủ khiến tim cô loạn nhịp.

Anh nói xong, ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt. Cả thế giới như dừng lại.

– Cảm ơn giám đốc. – Cô thì thầm.

– Gọi tôi là “anh” cũng được. Ở ngoài cuộc họp.

Câu nói như một nhát gõ nhẹ vào trái tim. Không phải ra lệnh, cũng chẳng là thân mật. Nhưng trong văn phòng lạnh lẽo ấy, hai chữ “anh – em” bỗng khiến không khí khác hẳn.

Chiều, khi ánh nắng nghiêng xuống vách kính, Thư chạy đến bàn cô, hạ giọng:

– Ê, em biết không, anh Khải chưa từng để ai làm gần mình vậy đâu. Cả phòng nói rồi đấy, chắc em được trọng dụng lắm đó.

– Chị nói quá… – Lâm Nhi khẽ lắc đầu.

– Thật đó. Anh ta trước giờ chỉ biết việc thôi. Lạnh như khối băng. Cũng không ai dám đùa. Em cẩn thận nha, dễ dính tin đồn lắm.

Cô cười nhạt.

Tin đồn – thứ dễ lan hơn cả gió trong văn phòng.

Nhưng cô biết rõ, giữa họ chẳng có gì. Chỉ là những lần trao đổi công việc, vài câu nói ngắn ngủi, và một ly cacao buổi sáng không ai nhắc đến.

Tối hôm đó, cô nhận được email.

Người gửi: T.D.K.

Tiêu đề: “Về bài viết sáng nay.”

“Ý tưởng tốt.

Nhưng nếu chỉ viết bằng ngôn từ, nó sẽ chết.

Hãy thử sống chậm thật sự – quan sát, nghe, và viết lại.

Sáng mai, 7h, quán cà phê đối diện tòa nhà. Không bắt buộc.

– T.D.K.”

Lâm Nhi ngồi nhìn màn hình, tay run nhẹ. Không bắt buộc – nhưng cô biết, đó là một lời mời.

Không biết vì sao, nhưng cô mỉm cười.

Sáng hôm sau, thành phố chưa kịp ồn ào.

Cô đến quán cà phê “Mộc” – nơi có cửa kính lớn nhìn sang tòa nhà Minh Dương. Ánh sáng buổi sớm vàng nhạt, chiếu lên bàn gỗ, và anh đã ngồi đó, trước cốc espresso đen, đang đọc bản kế hoạch.

Anh ngẩng lên, thấy cô, chỉ gật đầu nhẹ:

– Em đến sớm.

– Em sợ kẹt xe.

– Tốt. Sợ đến muộn cũng là một dạng trách nhiệm.

Họ ngồi đối diện nhau. Cô gọi cacao nóng – lại là thứ đồ uống ấy. Anh nhìn cô, khẽ cười bằng mắt.

– Em thích cacao đến thế à?

– Dạ, nó làm em tỉnh táo, mà không đắng như cà phê.

– Có lẽ vì em vẫn còn đủ trong trẻo để thấy ngọt là thật.

Câu nói khiến cô khựng lại. Anh nói như đang trêu, nhưng giọng lại rất bình thản.

Họ nói chuyện về công việc, về cách con người chạy đua với thời gian, và về lý do anh tạo ra chiến dịch “Nhịp Chậm”.

– Vì anh từng quên cách sống. – Anh nói.

– Quên… nghĩa là sao ạ?

– Khi em làm việc quá lâu, đến một lúc, em không còn phân biệt được mình đang làm vì đam mê hay chỉ để chạy khỏi khoảng trống nào đó.

Cô im lặng. Câu nói của anh khiến cô nhớ đến bản thân – những năm tháng cô cố gắng để chứng minh giá trị, để không bị coi thường.

Hai người ngồi yên một lúc lâu, chỉ nghe tiếng muỗng khuấy trong ly và tiếng xe ngoài đường. Một buổi sáng tưởng bình thường, nhưng lại để lại dư vị dài lâu.

Từ hôm đó, không biết vì sao, mỗi sáng cô đều đến sớm hơn vài phút. Và ly cacao vẫn luôn xuất hiện trước mặt cô, đúng lúc.

Dù anh không bao giờ nói, không bao giờ nhìn lâu hơn mức cần thiết, cô vẫn biết – đó là anh.

Văn phòng bắt đầu chú ý.

Những ánh nhìn, những lời thì thầm phía sau lưng, những tin nhắn nặc danh trên nhóm chat nội bộ:

“Giám đốc và cô nhân viên mới, tin được không?”

“Ly cacao bí ẩn ấy, ai không biết là của ai?”

Cô im lặng, không thanh minh. Nhưng trong lòng, một góc nhỏ vẫn run lên mỗi khi cửa phòng giám đốc mở.

Một buổi chiều, công ty tổ chức buổi chụp hình nội bộ. Mọi người cười đùa, rộn rã. Chỉ có anh vẫn đứng xa, khoanh tay quan sát.

Lâm Nhi bị đẩy vào giữa, tóc rối, nụ cười ngượng ngùng. Cô không biết rằng khi ống kính lia qua, anh khẽ quay đi, giấu một thoáng mỉm cười rất nhỏ.

Không ai thấy, chỉ có cô nhiếp ảnh trẻ chụp lại được khoảnh khắc ấy – giám đốc lạnh lùng nhìn cô nhân viên nhỏ với ánh mắt dịu đi trong một giây.

Bức ảnh lan truyền trong nội bộ.

Tin đồn bùng lên.

Thư vội kéo cô ra một góc:

– Em ơi, tấm hình đó đang làm mọi người bàn tán. Em phải cẩn thận, không khéo lại ảnh hưởng đến anh ta.

– Em hiểu, nhưng… em không làm gì sai cả.

– Chị biết. Nhưng em mới vào. Người ta không nhìn theo cách đó đâu.

Cô mím môi. Cô hiểu. Trong thế giới công sở, cảm xúc không có chỗ đứng.

Nhưng trái tim con người không nghe theo lý trí.

Tối hôm ấy, khi cả văn phòng đã về, cô vẫn ở lại xóa dữ liệu hình ảnh. Cửa phòng giám đốc bật mở, anh bước ra.

– Em còn ở đây?

– Dạ, em đang chỉnh lại hình ảnh.

– Vì bức ảnh đó?

– Dạ… em sợ làm ảnh hưởng đến anh.

Anh im lặng một lúc, rồi bước lại gần.

Khoảng cách chỉ còn một sải tay.

– Ở công việc, tôi không quan tâm người khác nghĩ gì. Nhưng nếu vì tin đồn mà em thấy nặng lòng, thì đừng xóa. Cứ để nó ở đó.

– Tại sao ạ?

– Vì tôi muốn nhớ cảm giác… được mỉm cười một lần.

Tim cô khựng lại.

Anh vừa thừa nhận điều mà cô chưa bao giờ dám tin.

Ánh đèn phản chiếu trong mắt anh, ấm và sâu. Cô nhìn thấy trong đó không phải hình ảnh của một giám đốc lạnh lùng, mà là một người đàn ông cô đơn – người đã lỡ quên mất cách cảm nhận cuộc sống.

Họ đứng im trong vài giây, không ai nói gì. Chỉ có tiếng máy lạnh khẽ kêu và nhịp tim hòa chung trong khoảng lặng.

Anh khẽ nói, giọng gần như thì thầm:

– Mai nghỉ. Đi chụp cùng tôi. Tôi muốn xem em nhìn thế giới bằng “nhịp chậm” của mình.

Sáng hôm sau, họ gặp nhau ở bờ sông. Không vest, không cà vạt – anh mặc áo sơ mi trắng, tay xắn nhẹ, nhìn bình thường đến mức lạ.

Cô cầm máy ảnh, còn anh chỉ đi bên cạnh, im lặng.

– Giám đốc… à, anh định chụp gì ạ?

– Gọi tôi là Khải. Ở đây, tôi không phải giám đốc.

Cô bật cười nhẹ. Lần đầu tiên, cô thấy anh dùng nụ cười thật – nhỏ thôi, nhưng có đủ sức khiến cả buổi sáng bừng sáng.

Họ chụp những bức ảnh nhỏ: một cụ già bán vé số, một cậu bé ném đá xuống sông, một cô gái ngủ gục trong quán. Anh nói:

– Em thấy không? Chậm không phải là dừng lại. Là biết nhìn kỹ hơn, để thấy từng nhịp nhỏ trong cuộc sống.

Cô gật đầu.

– Còn anh, anh đang sống nhanh hay chậm?

– Tôi đang học cách chậm lại… vì một người.

Cô ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của anh – thẳng, thật, và không còn che giấu.

Ánh nắng phản chiếu lên mặt nước, sáng rực.

Những nhịp tim lỡ đi, rồi hòa vào dòng sông – chậm, nhưng không bao giờ ngừng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×