giám đốc biết cười

Chương 14: Khoảng Cách Của Ánh Sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa hè ở Sơn Trà đến chậm hơn mọi nơi khác. Nắng không gắt, gió không mạnh, chỉ đủ để lá cây khẽ rung và ánh sáng lọc qua những tán thông, tạo thành những vệt lung linh trên nền gỗ của hiên nhà. Tống Duy Khải trở về đã hơn một tháng, nhưng có điều gì đó trong anh vẫn chưa thật sự “về”. Anh vẫn dậy sớm, pha cacao, lau bàn, chỉnh lại những tấm biển gỗ, vẫn mỉm cười với khách, vẫn nói những câu hiền hòa quen thuộc. Nhưng đôi khi, khi anh đứng nhìn xa xăm qua cửa sổ, ánh mắt ấy lại như phản chiếu một phần thế giới khác – nơi anh từng đứng giữa những tòa nhà sáng rực và những ánh đèn không bao giờ tắt.

Lâm Nhi nhận ra điều đó, dù anh không nói. Cô không hỏi, cũng không trách. Cô chỉ lặng lẽ quan sát, và bắt đầu cảm thấy sợ. Không phải sợ anh sẽ đi, mà sợ anh đang dần đi ngay cả khi vẫn ở bên cạnh. Cô cố gắng lấp đầy khoảng trống ấy bằng những điều nhỏ nhặt: thêm một hũ mứt bạc hà mới trên quầy, trồng thêm một chậu oải hương nhỏ ở hiên, hay viết vài dòng ngắn trên tấm bảng gỗ mỗi sáng: “Hôm nay trời trong, nếu bạn thấy mình nặng nề, hãy ngồi yên thêm một chút.”

Khách vẫn đến đều. Có người nói họ đến chỉ để nhìn thấy “ông chú cacao” nổi tiếng, có người đến vì thật sự muốn dừng lại. Anh vẫn tiếp chuyện nhẹ nhàng, không nổi bật, không xa cách. Nhưng với cô, anh như một tấm gương phẳng — phản chiếu tất cả mọi người, chỉ trừ chính bản thân anh.

Một buổi chiều, khi quán vắng khách, cô bước ra hiên, thấy anh đang lau lại biển hiệu. “Anh lau kỹ vậy làm gì?” – cô hỏi, nửa đùa. Anh khẽ đáp: “Vì rêu mọc nhanh quá. Nếu không chùi, chữ sẽ mờ.” Cô mỉm cười: “Còn nếu chùi quá tay, có khi chữ cũng bay mất.” Anh ngẩng lên nhìn cô. Trong khoảnh khắc ấy, ánh nắng nghiêng rơi giữa hai người, làm gương mặt anh sáng rỡ nhưng xa xăm. Cô nhìn thấy trong đôi mắt anh không chỉ có mình, mà cả những thành phố, những ký ức, những con người khác mà anh từng gặp. Và chính lúc ấy, cô hiểu rằng, tình yêu không mất đi trong một khoảnh khắc, mà tan ra từ từ – như ánh sáng qua tấm kính.

Tối, họ ăn cơm cùng nhau. Anh kể về một lời mời mới – một công ty ở Hàn Quốc muốn tổ chức “Tuần lễ sống chậm châu Á”, mời anh làm diễn giả danh dự. “Anh nghĩ mình sẽ không đi.” – anh nói, vừa múc canh, giọng nhẹ như không. “Vì sao?” – cô hỏi. “Vì anh thấy, mỗi lần đi, anh lại bỏ lỡ điều gì đó ở đây.” Cô mỉm cười: “Thế lần này anh sợ bỏ lỡ ai?” Anh ngước nhìn cô, im lặng vài giây, rồi khẽ đáp: “Em.” Câu trả lời đơn giản, nhưng khiến cô thấy nhói. Bởi giữa “sợ mất” và “đang dần mất” chỉ cách nhau một hơi thở.

Đêm, cô không ngủ. Ngoài cửa sổ, ánh trăng nghiêng vào phòng, phản chiếu lên bàn tay anh đang nắm hờ lấy cổ tay cô. Cô ngắm gương mặt anh trong giấc ngủ, những nếp nhăn nơi đuôi mắt, hàng lông mày hơi cau như thể vẫn đang nghĩ ngợi. Cô chợt nhớ đến buổi tối anh ngồi bên sông Singapore, kể rằng “ánh đèn ở đó không bao giờ tắt.” Lúc ấy, cô từng nghĩ đó là biểu tượng của nhịp sống nhanh, nhưng giờ, cô mới hiểu – ánh sáng đó chính là thứ anh đã mang theo, và dù anh muốn hay không, nó vẫn len vào trong anh, giữa những đêm im lặng.

Sáng hôm sau, trời mưa. Sơn Trà mưa không dữ, chỉ rả rích đủ khiến mặt hồ gợn sóng và lá cây sẫm màu. Cô pha hai ly cacao, đặt một ly bên hiên, một ly đưa cho anh. “Uống đi, nóng lắm.” – cô nói. Anh đón lấy, hít mùi thơm, rồi im lặng. Mưa rơi trên mái tôn, tạo thành tiếng đều đặn như nhịp tim của đất. Anh nói nhỏ: “Có khi anh nghĩ, mình đang ở trong giấc mơ. Mọi thứ yên đến mức không thật.” Cô nhìn anh, hỏi: “Nếu không thật, anh muốn điều gì?” Anh đáp: “Muốn được tỉnh dậy, nhưng vẫn thấy em.”

Chiều, họ cùng nhau ra bờ hồ dọn lại khu chòi nghỉ. Một nhóm sinh viên đến, xin phỏng vấn về dự án “Nhịp Mới”. Cô để anh nói. Anh chia sẻ chậm rãi, ánh mắt dịu, giọng điềm đạm. Nhưng có một khoảnh khắc, khi một cô gái hỏi: “Nếu có cơ hội, anh muốn ‘Nhịp Mới’ được biết đến toàn cầu không?”, anh hơi ngập ngừng. Cô nhìn thấy sự do dự ấy – và nụ cười của anh, dù rất nhỏ, lại khiến tim cô lạnh đi. Sau buổi đó, cô thu dọn sổ ghi chép, bước nhanh ra sau quán. Anh đuổi theo, đặt tay lên vai cô: “Em sao thế?” Cô quay lại, mắt đỏ hoe: “Em không giỏi chia sẻ anh với cả thế giới.” Anh thở dài, kéo cô vào lòng: “Anh chưa từng thuộc về thế giới. Anh chỉ đang học cách để nó không nuốt chửng anh.”

Nhưng những ngày sau đó, cô bắt đầu ít nói hơn. Những khoảng im lặng giữa họ dài ra. Không còn những buổi sáng nói đùa, không còn những buổi tối kể chuyện. Họ vẫn bên nhau, nhưng lời nói ít hơn, ánh nhìn nhiều hơn, mà trong ánh nhìn ấy lại có điều gì giống như… sự tiếc nuối.

Một buổi chiều, cô tìm thấy trong ngăn kéo anh cuốn sổ tay có logo “Slow Project – Singapore”. Giữa những trang giấy đầy chữ ký và lịch trình, có một tấm ảnh nhỏ – chụp anh cùng đội truyền thông bên đó, trong đó có Evelyn, người phụ nữ từng nói với anh rằng “Thế giới không cần hiểu, họ chỉ cần thấy đẹp.” Nụ cười của Evelyn hướng về anh, thân mật hơn mức bình thường. Cô không nổi giận, không khóc, chỉ khép sổ lại, đặt đúng chỗ cũ. Nhưng đêm ấy, khi anh bước vào phòng, cô quay lưng, giả vờ ngủ. Anh đứng nhìn cô hồi lâu, rồi khẽ nói: “Anh biết, có những điều dù không làm sai, vẫn khiến người khác tổn thương. Và có những im lặng, đôi khi còn ồn hơn cả tiếng nói.”

Ngày hôm sau, cô rời Sơn Trà, nói là về thăm nhà ở Hội An. Anh tiễn cô ra bến xe, trời nắng gắt, ánh sáng chiếu qua tán cây tạo thành những đốm sáng chập chờn trên gương mặt họ. “Em sẽ về sớm.” – cô nói. “Anh biết.” – anh đáp. “Anh muốn dặn gì không?” – cô hỏi thêm. Anh nhìn cô, khẽ cười: “Đừng quên mang về mùi của ánh sáng.” Cô cười theo, nhưng trong lòng chùng xuống.

Trên chuyến xe rời đi, cô nhìn cảnh vật lùi dần qua khung cửa. Cô nghĩ về anh, về “nhịp chậm” mà họ từng giữ, và chợt nhận ra – có những thứ không thể đo bằng thời gian hay khoảng cách, mà bằng ánh sáng. Ánh sáng giữa hai người từng hòa làm một, giờ bắt đầu tách ra, tạo nên một khoảng trống mong manh.

Ở lại Sơn Trà, anh vẫn pha cacao mỗi sáng, vẫn ngồi bên hiên chờ. Có những buổi chiều, ánh nắng xiên qua cửa, chiếu lên tấm bảng gỗ, làm dòng chữ “Đây không phải nơi để đến, mà là nơi để dừng” sáng lên rực rỡ. Anh ngồi đó, ánh sáng bao quanh, nhưng lòng lại tối đi. Anh nhận ra, không phải chỉ có đêm mới khiến người ta cô đơn – mà đôi khi, chính ánh sáng, khi chiếu quá mạnh, cũng tạo nên những khoảng cách không thể chạm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×