Buổi sáng ở sân bay quốc tế Đà Nẵng rực rỡ ánh nắng. Hành khách qua lại tấp nập, loa phát thanh vang đều, mùi cà phê hòa với tiếng bánh vali lăn trên nền gạch bóng. Tống Duy Khải kéo vali chậm rãi, dáng đi bình thản nhưng ánh mắt có chút xa xăm. Lâm Nhi đi bên cạnh, tay cầm vé, cố giữ nụ cười dù lòng nặng trĩu. Hai người không nói nhiều. Họ chỉ im lặng đi cạnh nhau, như sợ rằng nếu mở lời, ai đó sẽ buộc phải nói câu chia tay. Khi loa gọi chuyến bay, cô quay sang anh, khẽ hỏi: “Anh chắc chắn chứ?” Anh gật, nắm tay cô thật chặt. “Anh đi vì điều ta cùng bắt đầu. Nhưng anh hứa, dù ở đâu, cũng không để ‘nhịp chậm’ biến thành cuộc đua.” Cô mím môi, cố giữ bình tĩnh, rồi gật đầu. “Em tin anh.”
Máy bay cất cánh, mang theo anh vào bầu trời xanh thẳm. Cô đứng bên cửa kính, dõi theo đến khi cánh bay nhỏ dần rồi mất hút. Trong lòng, một phần của cô cũng bay theo. Chiều xuống, quán “Nhịp Mới” ở Sơn Trà vẫn mở cửa, nhưng yên ắng lạ thường. Cô ngồi bên hiên, pha cacao như thường lệ, nhưng hương vị dường như nhạt đi. Tiếng côn trùng ngoài rừng vọng lại, tiếng lá chạm nhau trong gió – mọi thứ vẫn thế, chỉ khác là người ngồi đối diện nay không còn.
Singapore đón anh bằng những tòa nhà sáng rực và nhịp sống cuộn trào. Thành phố này dường như không biết ngủ. Cuộc họp đầu tiên diễn ra trong một tòa nhà kính cao tầng, nơi những người đàn ông mặc vest và phụ nữ áo trắng thảo luận bằng những con số, biểu đồ, và cụm từ “global brand”. Anh ngồi giữa họ, lắng nghe. Người giám đốc điều hành nói: “Chúng tôi không muốn chỉ bán cacao. Chúng tôi muốn bán cảm xúc. Thế giới đang cần điều đó, và anh là biểu tượng.” Anh im lặng, mắt nhìn ra cửa sổ, nơi những đám mây trôi chậm qua tầng trời. “Cảm xúc không thể đóng gói được,” anh nói nhỏ. Vị giám đốc mỉm cười, đáp: “Nhưng chúng tôi có thể bán cảm giác rằng người ta đang có nó.” Câu nói khiến anh thấy rùng mình.
Những ngày tiếp theo, anh làm việc liên tục: họp, ký kết, gặp gỡ báo chí, chụp ảnh quảng bá. Họ gọi anh là “Mr. Slow”, đưa hình anh lên bìa tạp chí, kèm dòng chữ: “Người dạy thế giới thở.” Anh nhìn tờ báo, cười nhẹ, nhưng không thấy niềm vui. Mỗi buổi tối, khi về khách sạn, anh mở điện thoại, nhìn tin nhắn từ cô: “Anh ăn chưa?”, “Bên đó mưa không?”, “Em vừa pha cacao, hương bạc hà vẫn như cũ.” Những dòng chữ ngắn ngủi, giản dị, nhưng mang theo hơi ấm của nhà. Anh muốn gọi, nhưng lại thôi. Có lẽ vì sợ nghe giọng cô, anh sẽ yếu lòng mà bỏ dở tất cả.
Một đêm, sau buổi tiệc tiếp đón, anh đi dọc bờ sông Singapore. Ánh đèn phản chiếu trên mặt nước, gió từ biển thổi vào mang theo hơi ẩm. Anh đứng nhìn những con người vẫn đang chạy – chạy để không trễ, chạy để thành công, chạy để không bị tụt lại. Anh tự hỏi: Liệu mình có đang chạy mà không nhận ra? Phía sau, một người phụ nữ đến gần. Là Evelyn – giám đốc truyền thông của tập đoàn, người đã trực tiếp mời anh. “Anh Tống,” cô nói, giọng nhẹ, “Tôi phải nói thật, anh là hiện tượng. Chưa ai khiến người ta quan tâm đến ‘chậm’ nhiều như vậy. Nhưng để duy trì, chúng ta cần điều chỉnh cách kể.” Anh hỏi: “Điều chỉnh thế nào?” Cô cười: “Ít triết lý, nhiều hình ảnh. Thế giới không cần hiểu, họ chỉ cần thấy đẹp.” Câu nói ấy làm anh im lặng thật lâu.
Trong lúc đó, ở Việt Nam, Lâm Nhi một mình lo cho cả hai cơ sở. Thư bận công tác, nhân viên mới chưa quen việc. Những đêm mưa, cô vẫn pha hai ly cacao, đặt một ly đối diện. Mùi bạc hà lan khắp quán, hòa vào tiếng mưa rơi. Cô viết thư cho anh, không gửi: “Anh Khải, em biết anh đang làm điều đúng, nhưng đôi khi, điều đúng không nhất thiết khiến ta yên lòng. Em nhớ anh, không phải vì trống vắng, mà vì mỗi khi nhìn bảng gỗ, em nghe tiếng anh nói ‘Đây không phải nơi để đến, mà là nơi để dừng’ – mà giờ anh lại đang đi.”
Một buổi sáng, cô nhận được cuộc gọi từ Singapore. Giọng anh qua điện thoại khàn và mệt: “Anh nhớ em.” Chỉ ba chữ, nhưng khiến mắt cô ướt. “Anh ổn không?” – cô hỏi. “Ổn, chỉ hơi lạc trong đám người quá nhanh.” Cô cười trong nước mắt: “Thế thì dừng lại đi, ít nhất một nhịp.” Anh im, rồi khẽ đáp: “Anh sẽ về sớm.”
Thế nhưng “sớm” lại kéo dài. Dự án được mở rộng, lịch trình dày đặc. Họp ở Tokyo, phỏng vấn ở Seoul, tham dự hội nghị ở New York. Mỗi nơi anh đến, người ta đều nói về “slow life” như một trào lưu thời thượng. Các cửa hàng mang tên “Slow Project” mọc lên khắp nơi – thiết kế giống hệt quán của họ, cùng bảng hiệu, cùng câu slogan, nhưng không có linh hồn. Khi anh bước vào một cửa hàng ở Tokyo, nhìn nhân viên mặc đồng phục in logo “Slow Cacao”, anh chợt hiểu – triết lý của anh đã trở thành sản phẩm.
Trong buổi họp báo quốc tế ở Singapore, Evelyn giới thiệu sản phẩm mới: “Slow Life – A Taste of Calm.” Sân khấu lớn, ánh đèn chói, máy quay lia khắp khán phòng. Khi anh được mời phát biểu, anh cầm micro, im lặng vài giây. Hàng trăm ống kính chờ đợi. Anh nói: “Nếu một ngày ‘sống chậm’ phải được đóng gói, thì có lẽ chúng ta đã sống nhanh đến mức không còn nhận ra mình đang sống.” Cả khán phòng im lặng. Evelyn cau mày, các nhà đầu tư nhìn nhau. Buổi họp báo kết thúc trong không khí nặng nề. Tối đó, anh nhận được email: “Chúng tôi rất tiếc, hợp đồng quảng bá của anh sẽ được tạm ngưng.” Anh đọc, chỉ mỉm cười. Một cảm giác nhẹ, như ai vừa tháo cho anh sợi dây ràng buộc quanh cổ.
Anh về phòng, mở laptop, thấy video từ Thư gửi – cảnh Lâm Nhi đang ngồi trước quán, pha cacao, cười hiền. Bên dưới là dòng chú thích: “Mọi thứ vẫn chậm, như anh dặn.” Anh nhìn thật lâu, rồi nhấn gọi video. Cô bắt máy, gương mặt hiện lên, mờ qua sóng nhưng ấm áp. “Anh vừa bị hủy hợp đồng.” – Anh nói. Cô mỉm cười: “Vậy là anh tự do rồi.” – “Anh nghĩ mình thua.” – “Không. Anh chỉ vừa thắng lại chính mình.” Cả hai nhìn nhau, không ai nói thêm gì nữa, chỉ có ánh nhìn đầy hiểu biết, đủ để nối lại quãng xa cách giữa hai thành phố.
Một tuần sau, anh trở về. Chuyến bay đêm đáp xuống Đà Nẵng trong màn sương nhẹ. Cô đã đứng đợi ở sảnh. Khi anh bước ra, không ai nói gì. Cô tiến đến, đưa cho anh một ly cacao nóng. “Chào mừng về với nhịp cũ.” – cô nói. Anh cười, đôi mắt ươn ướt. “Anh về rồi.” Gió đêm thổi qua, mang theo mùi bạc hà và hơi muối biển, nhẹ như cái ôm của buổi đoàn tụ.
Sáng hôm sau, anh đến Sơn Trà. Rừng vẫn xanh, bảng gỗ vẫn đứng đó, nhưng rêu đã phủ thêm một lớp. Anh đặt tay lên dòng chữ: “Đây không phải nơi để đến, mà là nơi để dừng.” Một cơn gió thổi qua, lá rơi nhẹ trên vai anh. Anh khẽ mỉm cười, thì thầm: “Giờ thì anh dừng thật rồi.”
Chiều, anh và cô cùng ngồi trên hiên, nhìn mặt trời lặn. Anh kể cho cô nghe về những thành phố đã đi qua, những con người anh gặp, những nụ cười đã mất, và những giây phút anh nhận ra – chỉ có nơi này, với cô, là thật. Cô im lặng lắng nghe, rồi đặt tay lên tay anh. “Anh biết không,” cô nói, “em chưa từng sợ anh đi, em chỉ sợ anh quên cách quay về.” Anh quay sang, khẽ chạm vào tóc cô. “Làm sao anh quên, khi mọi con đường đều dẫn về nụ cười của em.”
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng nhuộm cam cả không gian. Từ xa, tiếng cười của vài vị khách vang lên, nhẹ, không ồn, như hòa vào hơi thở của rừng. Anh nhìn cô, nụ cười trở lại – chậm, thật, và bình yên.