Sáng hôm đó, trời nhiều mây.
Cơn gió đầu hạ lùa qua khung cửa quán “Nhịp Sống Chậm”, mang theo mùi mưa cũ và hơi ẩm của hồ nước trước nhà.
Lâm Nhi đang lau quầy thì tiếng chuông cửa vang lên.
Một người đàn ông mặc vest bước vào, dáng vẻ quen thuộc của dân văn phòng.
Anh ta cười nhẹ:
– Xin lỗi, tôi tìm anh Tống Duy Khải.
Tống Duy Khải từ trong bước ra, tay vẫn cầm ly cacao đang khuấy dở.
– Tôi đây. Anh là...?
– Tôi là Minh, đại diện của Hội đồng Quản trị Minh Dương.
– À... lâu rồi nhỉ.
Người đàn ông gật đầu, giọng chậm rãi:
– Hội đồng muốn mời anh trở lại. Dự án “Horizon” sắp khởi động. Họ cần người dẫn dắt.
Không khí lặng đi trong một nhịp.
Lâm Nhi khựng lại giữa động tác, chiếc khăn rơi xuống mặt quầy.
Cô không dám nói gì.
Chỉ có tiếng muỗng va nhẹ vào ly, vang lên như tiếng thời gian chạm vào kỷ niệm.
1. Lời mời trở lại
Tống Duy Khải im lặng khá lâu.
Gió thổi làm mái tóc anh khẽ rối, còn mắt anh nhìn xa xăm, như đang thấy lại chính mình của vài năm trước.
– Tôi tưởng họ không còn muốn nghe tên tôi.
– Họ nhận ra sai lầm. Anh để lại dấu ấn quá lớn. Dự án này cần người có tầm nhìn.
– Còn điều kiện? – Anh hỏi.
– Anh toàn quyền điều hành. Mức lương gấp đôi trước đây. Và... – Người đàn ông ngập ngừng – Không ai nhắc đến chuyện cũ nữa.
Câu cuối cùng rơi xuống nhẹ, nhưng đủ nặng để làm rung mặt bàn.
Anh gật đầu.
– Tôi sẽ suy nghĩ.
Người đàn ông mỉm cười, để lại danh thiếp rồi rời đi.
Tiếng cửa khép lại khô khốc.
Lâm Nhi bước đến, khẽ hỏi:
– Họ... mời anh trở lại?
– Ừ. – Anh trả lời, giọng trầm, không cảm xúc.
– Anh định sao?
Anh không trả lời ngay.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống mặt hồ, loang dần, tan ra như ký ức cũ.
2. Khoảng lặng buổi tối
Tối hôm đó, quán đóng sớm hơn thường lệ.
Cả hai ngồi trong ánh đèn vàng dịu, giữa căn phòng nhỏ đầy mùi cacao và gỗ ấm.
Lâm Nhi hỏi khẽ:
– Anh có muốn quay lại không?
Anh đặt ly xuống bàn, ngẩng lên nhìn cô.
– Anh không biết.
– Nhưng em nghĩ... anh nhớ cảm giác đó. Cảm giác được đứng trước cả phòng họp, được điều hành, được làm điều gì lớn.
Anh im lặng, rồi khẽ cười.
– Em hiểu anh hơn anh tưởng.
Cô nhìn anh, ánh mắt lẫn buồn lẫn thương.
– Em sợ... nếu anh quay lại, anh sẽ lại quên mất nhịp chậm mà mình từng giữ.
Anh khẽ nắm tay cô.
– Anh không muốn mất nó. Nhưng anh cũng sợ mình đang sống an toàn quá.
– An toàn không sai.
– Với anh, an toàn đôi khi giống như dừng lại.
Câu nói ấy khiến tim cô nhói lên.
Cô biết anh là kiểu người không thể đứng yên quá lâu.
Anh sinh ra để tạo nên điều gì đó, để dẫn dắt, để thách thức giới hạn.
Và cô, có lẽ, chỉ là người giúp anh tạm nghỉ trên hành trình ấy.
3. Gió trên tầng 28
Ba ngày sau, anh đến tòa nhà Minh Dương.
Không phải với tư cách giám đốc, mà chỉ là “vị khách được mời quay lại”.
Thang máy dừng ở tầng 28.
Khi cánh cửa mở ra, anh gần như nghẹt thở.
Không gian vẫn thế.
Ánh sáng phản chiếu từ những tấm kính cao, bàn làm việc thẳng hàng, âm thanh bàn phím rì rầm.
Và giữa tất cả, là chiếc bàn cũ của anh — gọn gàng, sạch sẽ, như chưa từng có ai ngồi vào.
Gió từ cửa sổ thổi qua.
Mùi hương quen thuộc.
Anh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lạc đi giữa những ký ức.
Minh, người quản lý cũ, đi bên cạnh, nói đều:
– Anh thấy sao?
– Giống như mình chưa từng rời đi.
– Vậy... anh có muốn trở lại thật không?
Anh quay sang, mắt dừng lại ở chiếc cốc sứ trắng trên bàn.
Không có cacao.
Chỉ có nước lọc.
– Không. – Anh khẽ nói. – Vì thứ anh tìm được ở đây... không còn ở đây nữa.
4. Lựa chọn
Khi anh trở về, trời đã tối.
Lâm Nhi đang dọn dẹp.
Cô ngẩng lên, nhìn thấy anh, trong mắt đầy chờ đợi.
Anh đặt túi tài liệu xuống bàn, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
– Anh không nhận lời.
Cô sững lại.
– Thật sao?
– Ừ. Anh đi rồi mới hiểu, anh không còn thuộc về nơi đó.
– Nhưng... đó là cơ hội lớn.
– Anh biết. Nhưng cơ hội không có nghĩa là hạnh phúc.
Anh bước đến gần, khẽ chạm vào má cô.
– Ở đó, anh là người điều hành. Ở đây, anh là chính mình. Anh chọn cái thứ hai.
Lâm Nhi mỉm cười, nước mắt khẽ rơi.
– Em cứ sợ anh sẽ đi.
– Nếu đi, anh đã chẳng quay lại đây – nơi có em, và cacao.
Cả hai bật cười.
Tiếng cười nhỏ, nhưng ấm, như hương cacao tan trong gió.
5. Cơn bão tin tức
Hai ngày sau, tin đồn lan ra.
“Tống Duy Khải từ chối trở lại Minh Dương” – tiêu đề xuất hiện trên mạng, khiến giới kinh doanh xôn xao.
Có người khen anh bản lĩnh.
Có người nói anh ngông.
Nhưng anh không quan tâm.
Anh chỉ pha cacao, dọn bàn, và mỉm cười.
Một phóng viên gọi đến, xin phỏng vấn.
Anh chỉ nói ngắn gọn:
“Không phải ai rời đi cũng là thất bại. Đôi khi, đó là cách duy nhất để giữ lại phần người trong mình.”
Bài báo được chia sẻ hàng ngàn lượt.
Khách đến quán nhiều hơn.
Có người đến chỉ để nhìn thấy anh – “người đàn ông dám bỏ đỉnh cao để sống chậm”.
Lâm Nhi nhìn anh giữa đám đông, cười:
– Anh trở thành thương hiệu rồi đấy.
Anh nhún vai:
– Nếu vậy thì em là cổ đông lớn nhất.
6. Lá thư tầng 28
Một buổi chiều, bưu điện gửi đến một phong bì màu kem.
Bên trong là lá thư viết tay, nét chữ nghiêng nghiêng:
“Khải,
Cảm ơn anh đã từng quay lại.
Tầng 28 giờ vẫn mở cửa mỗi sáng, nhưng không còn ai đặt ly cacao ở bàn nữa.
Có lẽ vì người pha nó đã mang đi hơi ấm của nơi này.
Chúc anh và cô ấy sống thật chậm.
– Thư.”
Anh đọc, mỉm cười.
Gió bên ngoài khẽ lay tờ giấy, đưa mùi cacao lan khắp quán.
7. Đêm gió nổi
Tối hôm ấy, trời nổi gió mạnh.
Mưa đổ xuống ào ạt, gõ lên mái tôn lộp bộp.
Quán đóng cửa, chỉ còn hai người.
Điện chập chờn, ánh sáng vàng nhòe.
Lâm Nhi ngồi tựa vai anh, thì thầm:
– Nếu mai gió cuốn đi hết, anh có tiếc không?
– Không.
– Vì sao?
– Vì chúng ta đã có hôm nay.
Anh siết tay cô chặt hơn.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi.
Bên trong, hai trái tim hòa vào nhau – chậm, đều, và bình yên.
8. Bình minh mới
Sáng hôm sau, trời trong trở lại.
Sau cơn mưa, ánh nắng xuyên qua từng giọt nước đọng trên khung kính.
Thành phố bừng sáng, như thể vừa được gột rửa.
Anh mở cửa quán.
Mùi cacao nóng lan ra, quyện cùng hương gió.
Khách đầu tiên bước vào, mỉm cười hỏi:
– Ở đây có món gì đặc biệt?
Anh đáp:
– Cacao “Giữ Nhịp”.
– Nghĩa là sao?
– Là thứ khiến bạn dừng lại, dù chỉ trong một nhịp, để nhớ mình đang sống.
Người khách gật gù.
Còn Lâm Nhi, đứng sau quầy, khẽ nhìn anh – ánh mắt đầy yêu thương.
9. Gió trở lại tầng 28
Chiều hôm đó, họ cùng nhau đi ngang qua tòa nhà Minh Dương.
Gió thổi từ tầng 28 xuống, tung váy cô lên khẽ khàng.
Cô nhìn lên, mỉm cười:
– Gió tầng 28 vẫn vậy nhỉ?
– Ừ. Nhưng lần này, nó không lạnh nữa.
Anh nắm tay cô, bước qua đám người hối hả.
Không cần nói gì thêm.
Vì cả hai đều hiểu — họ đã tìm được nhịp thật của đời mình.
Giữa những tòa nhà kính, giữa dòng người vội vã, hai người vẫn đi chậm, lặng lẽ, như thể thế giới đang dừng lại để ngắm họ cười.