Sau buổi chiều hôm ấy, họ không còn là sếp và nhân viên.
Không còn danh xưng, không còn quyền lực, chỉ còn hai con người đang tập sống lại — chậm rãi, nhẹ nhàng, và thật.
Ba tháng sau, Minh Dương công bố chính thức:
“Cố vấn chiến lược Tống Duy Khải rời công ty để phát triển dự án cá nhân.”
Báo chí nhắc đến anh lần cuối bằng một tiêu đề ngắn gọn: “Người đàn ông từng khiến cả công ty im lặng vì một nụ cười.”
Còn Lâm Nhi thì nộp đơn nghỉ sau đó một tuần.
Không ai hỏi lý do, vì ai cũng biết.
1. Quán cà phê nhỏ bên hồ
Quán nằm ở góc giao giữa hai con phố yên tĩnh.
Tấm biển gỗ treo trước cửa viết bằng phấn trắng: “Nhịp Sống Chậm – Cacao, Sách và Gió.”
Ý tưởng do cô nghĩ ra.
Còn không gian, do anh thiết kế.
Anh chọn phong cách tối giản: tường trắng, gỗ sáng, bàn nhỏ đặt sát cửa sổ, nơi ánh sáng buổi sáng chiếu nghiêng.
Họ cùng nhau sơn từng mảng tường, kê từng chiếc bàn, lau từng tấm kính.
Những vệt sơn dính trên tay, mùi cà phê trộn với cacao, tiếng cười xen kẽ những lần cãi vã nhỏ nhặt.
– Em vẽ bảng tên xấu thật.
– Anh pha cacao còn dở hơn!
– Anh đâu phải nhân viên pha chế!
– Em cũng đâu phải họa sĩ.
Rồi cả hai cùng bật cười.
2. Những ngày đầu chập chững
Quán mở cửa vào đầu tháng Ba.
Ngày khai trương, chỉ có vài vị khách – chủ yếu là bạn cũ và người quen.
Một nhóm sinh viên mang máy tính ngồi làm việc, một cặp đôi trẻ đang đọc sách.
Không ai biết hai người chủ quán từng là tổng giám đốc và nhân viên công ty lớn.
Lâm Nhi mặc váy nâu, đeo tạp dề, đứng sau quầy.
Còn anh, trong áo sơ mi giản dị, bận pha cacao cho khách.
Nhìn anh cẩn thận đong từng muỗng bột, cô bật cười.
– Ai mà ngờ được giám đốc Tống lại đứng pha đồ uống thế này.
Anh nhún vai:
– Anh chỉ đổi loại hợp đồng thôi. Giờ ký bằng muỗng cacao thay vì bút.
– Hợp đồng này… có thời hạn không?
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
– Vĩnh viễn.
Cô đỏ mặt, khẽ quay đi, nhưng tim đập mạnh như những ngày đầu tiên ở tầng 28.
3. Nhịp sống mới
Thời gian trôi, quán dần có khách quen.
Người ta thích đến đây không chỉ vì đồ uống mà vì không khí — thứ cảm giác an yên mà cả thành phố dường như đánh mất.
Có một góc nhỏ trong quán, nơi đặt tấm bảng gỗ khắc dòng chữ:
“Hãy dừng lại vài phút, để nghe nhịp tim mình.”
Nhiều người đọc xong chỉ mỉm cười.
Nhưng với anh và cô, đó là thông điệp của cả hành trình.
Buổi sáng, anh dậy sớm mở cửa quán.
Cô theo sau, tóc rối nhẹ, mang theo mùi hương của đêm.
Anh pha ly cacao đầu tiên trong ngày, đặt trước mặt cô.
– Của em, ly đầu tiên.
– Cảm ơn anh, giám đốc.
– Giờ gọi anh thế nữa là anh tăng giá cacao đấy.
– Vậy thì… cảm ơn anh Khải.
– Ngoan.
Cô bật cười, hạnh phúc len qua ánh mắt.
4. Bóng của quá khứ
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm.
Một buổi trưa, một người phụ nữ bước vào quán – cao, thanh lịch, ánh mắt sâu thẳm.
Cô ấy nhìn quanh, rồi dừng lại trước quầy:
– Cacao ở đây có ngon như xưa không, Khải?
Không khí chững lại.
Lâm Nhi khẽ ngẩng lên, tim thắt lại.
Người phụ nữ đó – chính là Mai Linh, người yêu cũ của anh, người từng rời đi năm xưa.
Anh hơi sững, rồi bình thản đáp:
– Ừ, ngon hơn rồi.
Mai Linh cười nhạt.
– Em không ngờ anh lại chọn sống thế này. Bỏ hết để mở quán nhỏ sao?
– Ừ. Vì anh mệt với việc chạy đua rồi.
– Còn cô ấy? – Cô ta nhìn sang Lâm Nhi. – Cô là người thay thế em à?
Cả quán im phăng phắc.
Lâm Nhi mím môi, nhưng giọng cô điềm tĩnh:
– Em không thay ai cả. Chỉ đơn giản là ở cạnh anh khi anh cần.
Một thoáng im lặng.
Mai Linh nhìn hai người, ánh mắt pha giữa tiếc nuối và cay đắng.
– Anh thay đổi thật rồi, Khải. Anh biết cười, nhưng cái giá có đáng không?
Anh nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng rọi vào.
– Có. Vì nụ cười này là của chính anh, không phải để ai khác nhìn thấy.
Cô ta rời đi, để lại không khí nặng nề.
Lâm Nhi im lặng dọn ly trên bàn, rồi khẽ nói:
– Anh có hối hận không?
– Không. Nếu quá khứ không có em ấy, anh sẽ chẳng học được cách giữ em.
Cô quay lại nhìn anh, mắt hoe đỏ, nhưng trong lòng dịu hẳn.
5. Cơn bão nhỏ
Một tuần sau, bài phỏng vấn của Mai Linh xuất hiện trên báo mạng.
Tiêu đề: “Từ tổng giám đốc đến chủ quán cà phê – cú ngã của người từng đứng trên đỉnh.”
Dưới bài viết là hàng loạt bình luận:
“Thật đáng tiếc cho anh ta.”
“Yêu đương làm người ta mù quáng.”
“Có lẽ anh ta chỉ đang trốn chạy thất bại.”
Lâm Nhi đọc, tim đau như ai bóp nghẹt.
Cô sợ anh sẽ tổn thương.
Nhưng khi cô tìm anh, anh đang… rửa ly, miệng ngân khẽ:
– Mọi người vẫn quan tâm đến anh như thế, tốt mà.
– Anh không giận à?
– Không. Vì anh không cần chứng minh gì nữa.
Anh ngẩng lên, mỉm cười. – Chỉ cần em tin là đủ.
Cô tiến lại, ôm anh từ phía sau.
– Em tin. Nhưng đôi khi, em sợ…
– Sợ gì?
– Sợ anh lại biến mất, như anh từng biến mất khỏi thế giới đó.
Anh xoay người, siết nhẹ vai cô.
– Lần này, anh không đi đâu nữa. Vì anh đã tìm được nơi để dừng lại.
6. Mùa mưa đầu tiên
Mưa đổ xuống thành phố, làm mặt hồ trước quán gợn sóng.
Khách ít hơn, doanh thu giảm, chi phí tăng.
Có những ngày, quán chỉ bán được vài ly cacao.
Lâm Nhi ngồi tính sổ, lo lắng.
– Nếu cứ thế này, chúng ta lỗ mất.
– Ừ. Nhưng ít nhất, anh có thời gian rửa ly kỹ hơn.
– Em đang nghiêm túc đấy!
– Anh cũng vậy. – Anh cười nhẹ. – Chậm cũng được, miễn là không dừng.
Cô nhìn anh, rồi chợt cười.
– Anh có biết mình lạc quan đáng sợ không?
– Nếu không lạc quan, anh đâu giữ được em.
Họ lại bật cười.
Tiếng mưa ngoài hiên hòa cùng tiếng cười trong quán – thứ âm thanh nhỏ nhoi nhưng thật nhất thế giới.
7. Một nụ cười khác
Một ngày nọ, đài truyền hình địa phương liên hệ, muốn phỏng vấn về “những quán cà phê lan tỏa tinh thần sống chậm”.
Họ đồng ý.
Buổi ghi hình diễn ra giản dị. Phóng viên hỏi:
– Điều gì khiến hai anh chị chọn con đường này?
Tống Duy Khải đáp:
– Vì chúng tôi từng sống quá nhanh, đến mức không biết mình đang thở. Giờ chúng tôi chỉ muốn giúp người khác dừng lại một chút.
Phóng viên mỉm cười:
– Tôi nghe nói anh từng là tổng giám đốc của Minh Dương, giờ lại chọn pha cacao mỗi ngày. Có tiếc không?
Anh nhìn sang Lâm Nhi, rồi nói chậm rãi:
– Không. Vì bây giờ, tôi đang điều hành “dự án lớn nhất đời mình” – là học cách hạnh phúc.
Mọi người bật cười.
Máy quay lia đến cô, bắt được khoảnh khắc cô khẽ nhìn anh – trong mắt là cả bầu trời yên bình.
8. Buổi sáng sau chương trình
Hôm sau, khách kéo đến đông hơn.
Một cụ già đến ngồi đọc báo, vài nhân viên văn phòng ghé qua buổi trưa.
Có người bảo: “Ở đây lạ lắm, ngồi một lát là thấy tim mình chậm lại.”
Cô đứng sau quầy, nhìn anh đang cười nói với khách.
Cô chợt nhận ra — nụ cười ấy đã khác hẳn ngày xưa. Không còn là nụ cười gượng ép, cũng không phải nụ cười phòng thủ.
Là nụ cười của một người đã học được cách yêu, và được yêu.
Cô tiến lại, đặt trước mặt anh một ly cacao nóng.
– Ly đầu tiên trong ngày, cho giám đốc của “dự án hạnh phúc”.
Anh bật cười, nắm tay cô.
– Và em là cổ đông duy nhất không thể thay thế.
9. Giữ nhịp cho hai người
Đêm, khi quán tắt đèn, họ ngồi ở bậc cửa.
Bên ngoài, gió thổi nhẹ, hương cacao còn vương trong không khí.
– Anh Khải, em nghĩ…
– Ừ?
– Em chưa bao giờ thấy mình sống thật như bây giờ.
– Anh cũng vậy.
Anh vòng tay ôm cô, nhẹ như sợ làm gãy giấc mơ.
– Em biết không, ngày xưa anh cười vì phải cười. Giờ anh cười vì có người khiến anh muốn cười.
Cô tựa đầu vào vai anh, khẽ nói:
– Còn em, em sống chậm không phải để trốn chạy, mà để giữ anh lại lâu hơn một chút.
Cả hai im lặng.
Thành phố vẫn sáng, vẫn ồn, vẫn vội.
Nhưng nơi góc quán nhỏ này, thời gian như ngừng lại.
Giữa hai nhịp thở, hai con người từng cô đơn tìm thấy nhau — không còn trong những cuộc họp, không trong những bản kế hoạch, mà trong một ly cacao nóng, một nụ cười thật, và một nhịp tim đồng điệu.