giám đốc đừng gài em nữa

Chương 1: Đơn Ứng Tuyển Và Cái Nhìn Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều cuối tháng, trời Sài Gòn râm râm nhưng không mưa, cái oi nồng của mùa hạ khiến người ta chỉ muốn trốn vào quán cà phê máy lạnh hoặc đứng lâu trong siêu thị. An Hạo Minh chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng đã được là phẳng phiu từ sáng, tay cầm một tập hồ sơ kẹp gọn gàng, hít một hơi thật sâu trước khi bước vào tòa nhà kính bóng loáng – trụ sở chính của Tập đoàn Tài chính Vĩnh Phát.

Đây là buổi phỏng vấn thứ ba trong tuần của cậu, và có lẽ cũng là cơ hội cuối cùng trước khi cậu quyết định làm trái ngành để mưu sinh. Kinh nghiệm thì chưa có, chỉ có chút may mắn khi tốt nghiệp loại giỏi và có khả năng ăn nói.

Phòng tiếp tân sang trọng, nhân viên mặc đồng phục công ty đi lại nhịp nhàng, nghiêm túc. Mọi thứ ở đây toát ra một cảm giác chuyên nghiệp đến mức… nghẹt thở.

“Anh là An Hạo Minh đúng không ạ? Anh đến phỏng vấn vị trí Trợ lý Phân tích tài chính?” – Cô lễ tân xinh xắn, trang điểm vừa phải hỏi với nụ cười chuẩn mực.

“Dạ, đúng rồi ạ.”

“Anh vui lòng đợi ở phòng 16 tầng 12. Chị Trần Lạc sẽ phỏng vấn anh trong ít phút nữa.”

Cái tên vừa được nhắc tới khiến một vài nhân viên đang đi ngang thoáng khựng lại rồi rảo bước nhanh hơn, như thể chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ làm người ta ngán ngẩm.

Trần Lạc – giám đốc bộ phận tài chính của Vĩnh Phát. Người phụ nữ quyền lực, đẹp, giỏi, lạnh lùng, và không ai muốn đụng vào.


Phòng 16 tầng 12.
Căn phòng rộng rãi, nội thất tối màu tinh tế. Bàn làm việc bằng gỗ óc chó đặt ngay sát cửa sổ lớn nhìn ra thành phố. Cạnh đó là một chiếc bàn tròn nhỏ với hai chiếc ghế da đối diện nhau – nơi phỏng vấn bắt đầu.

An Hạo Minh vừa ngồi xuống được năm phút thì cửa mở ra.

Tiếng giày cao gót dứt khoát vang lên theo từng bước chân, kéo theo là mùi nước hoa dịu nhẹ nhưng đầy áp lực. Người phụ nữ bước vào với vẻ ngoài khiến mọi nhận định trong đầu Hạo Minh bị đánh sập.

Trần Lạc – nữ giám đốc 28 tuổi, tóc đen dài búi gọn, gương mặt thanh tú sắc sảo với đôi môi đỏ mảnh cong lên hờ hững. Áo sơ mi trắng bó sát cơ thể, váy bút chì đen dài đến gối, từng bước đi như thể mang theo khí chất của một nữ tổng tài trong phim.

Cô nhìn cậu bằng ánh mắt... chẳng cảm xúc nào rõ rệt, nhưng cũng chẳng thân thiện.

“An Hạo Minh?” – Giọng cô không cao, nhưng chắc nịch và đầy kiểm soát.

“Dạ, là em.” – Cậu đứng bật dậy, có phần căng thẳng.

“Ngồi.” – Cô ngồi xuống ghế đối diện, mở tập hồ sơ và lướt qua vài dòng. “Tốt nghiệp loại giỏi. Không kinh nghiệm. Vậy em nghĩ lý do nào để tôi chọn em?”

Câu hỏi không khó, nhưng ánh nhìn của cô lại khiến cậu thấy như đang đứng trước một máy soi toàn thân.

“Em không có kinh nghiệm làm việc chính thức, nhưng em từng tham gia nhiều dự án thực tập tại trường, và đặc biệt, em học rất nhanh. Nếu chị cần người có thể làm việc ngay mà không phải chỉnh sửa nhiều, thì em nghĩ... em phù hợp.”

Cô ngẩng đầu nhìn cậu. Một thoáng bất ngờ lướt qua mắt Trần Lạc. Không phải vì câu trả lời – mà vì ánh mắt cậu.

Không sợ.

Không lép vế.

Và có gì đó... cứng đầu.


Buổi phỏng vấn diễn ra trong chưa đầy mười lăm phút. Không một nụ cười từ Trần Lạc, và không một câu đùa xã giao.

Đến cuối cùng, cô khép tập hồ sơ lại, chống cằm nhìn Hạo Minh thêm vài giây rồi nói:

“Em không được chọn.”

Hạo Minh hơi khựng lại, nhưng không giấu vẻ thất vọng. Cậu đứng dậy, khẽ cúi đầu:

“Cảm ơn chị đã dành thời gian. Hy vọng có dịp hợp tác trong tương lai.”

Cậu xoay người đi ra, tay nắm hờ lấy nắm cửa.

“Khoan.” – Giọng Trần Lạc vang lên phía sau.

Cậu quay đầu, không giấu được sự khó hiểu.

Cô đứng dậy, bước đến gần, khoảng cách giữa hai người chưa tới một sải tay. Cô nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Nếu có dịp hợp tác… em định sẽ ‘hợp tác’ như thế nào?”

Hạo Minh không hiểu ý cô, hoặc cố tình không hiểu.

“Em sẽ làm việc bằng tất cả năng lực, chịu trách nhiệm với mọi nhiệm vụ được giao. Không làm phiền, không gây rắc rối.”

Trần Lạc bật cười nhẹ. Lần đầu trong ngày, cô cười – dù không hẳn thân thiện.

“Vậy thì thử việc một tháng. Nếu làm sai một lần, em tự động nghỉ. Đồng ý?”

“Dạ, đồng ý!”

“Ra ngoài gặp thư ký của tôi để ký hợp đồng tạm thời. Bắt đầu làm việc từ thứ Hai tuần sau.”


Chiều hôm đó, Hạo Minh rời khỏi tòa nhà với một cảm xúc khó gọi tên. Cậu không nghĩ mình sẽ được nhận, nhất là khi cô giám đốc ấy nói rõ ràng: "Em không được chọn."

Nhưng ánh mắt của cô… là thứ mà cậu không quên được.

Lạnh. Tỉnh. Và rất đàn bà.

Còn Trần Lạc, lúc nhìn cánh cửa khép lại sau lưng cậu, khẽ nhíu mày.

Gương mặt đó… đôi mắt đó…

Không giống với bất kỳ ai mà cô từng phỏng vấn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.