Khi môi rời môi, thang máy vẫn mở, hành lang vắng lặng như chưa từng có người qua. Trần Lạc nhìn An Hạo Minh, gương mặt gần như áp sát vào cổ áo sơ mi của cậu.
Một khoảng yên lặng kéo dài.
Hạo Minh thở hắt ra trước:
"Chị vừa... hôn một nhân viên."
"Chị biết." – Trần Lạc lùi lại một chút, vẫn giữ tay cậu. "Lẽ ra không nên. Nhưng… chị ghét cảm giác phải chờ đợi em làm điều đó trước."
"Chị nghĩ em đang chờ hả?" – Hạo Minh cười nhẹ. "Không. Em chỉ đang chờ chị dám buông những lớp giáp ra."
Cô ngạc nhiên nhìn cậu.
Cậu trai này… càng ngày càng không giống cái vẻ "non nớt" ngày đầu tiên nữa. Cậu khiến cô cảm thấy mình vừa an toàn, vừa nguy hiểm – như đang đứng giữa ranh giới của một vách đá và một vòng tay.
Cả hai rời khỏi thang máy, nhưng không biết rằng ở tầng trên, một bóng người đang đứng bên camera bảo trì – với cặp tai nghe kết nối trực tiếp hệ thống giám sát.
Trợ lý riêng của Mai Vân, sau cuộc họp sáng nay, vẫn chưa từ bỏ kế hoạch theo dõi giám đốc Trần.
Và lần này, cô ta đã có được thứ mình muốn: một đoạn video quay được nụ hôn giữa hai người trong thang máy. Không âm thanh, nhưng đủ rõ ràng.
Ngay trong chiều hôm đó, đoạn clip được nặc danh gửi vào hộp thư nội bộ của phòng Truyền thông.
Tối.
Trần Lạc đang nằm dài trên sofa, laptop đặt trên đùi. Ly vang đỏ chưa uống nửa, điện thoại rung nhẹ một nhịp rồi hiện thông báo:
"Bạn nhận được 1 tin nhắn ẩn danh – chủ đề: “Hành vi không phù hợp tại nơi làm việc”."
Cô ngồi bật dậy.
Click vào link – đoạn clip hiện lên.
Thang máy. Nụ hôn. Ánh mắt.
Cô lạnh cả sống lưng.
Cùng lúc, điện thoại đổ chuông. Là Hạo Minh.
"Em nhận được đoạn clip rồi. Có người cố tình lan truyền. Em nghĩ là trợ lý Mai Vân."
"Không bất ngờ." – Trần Lạc hít một hơi dài, tay vuốt nhẹ trán. "Chị đoán chuyện này rồi sẽ đến. Nhưng không nghĩ nhanh thế."
"Chị muốn em làm gì?"
"Không. Giờ là lúc để chị làm." – Cô khẽ cười. "Chị sẽ lên tiếng."
Sáng hôm sau.
Toàn bộ nhân viên khối tài chính nhận được thư mời họp gấp từ phòng Truyền thông – dưới sự ủy quyền của Phó Tổng giám đốc.
Phòng họp 15A kín người. Ánh đèn trắng càng khiến không khí trở nên nặng nề.
Trần Lạc bước vào – dáng đi vẫn ung dung, không chút run sợ. Hôm nay cô mặc một bộ vest đen ôm dáng, tóc búi cao, ánh mắt lạnh như cắt.
Ngồi đối diện là đại diện phòng nhân sự và Phó tổng giám đốc – ông Trịnh.
"Chị Trần," ông Trịnh mở lời, "có một video đang lan truyền trong nội bộ công ty, có liên quan đến hành vi không phù hợp giữa chị và nhân viên dưới quyền."
"Vâng, tôi biết đoạn video đó."
"Chị thừa nhận?"
Trần Lạc gật đầu, giọng rõ ràng:
"Phải. Người trong video là tôi và An Hạo Minh – nhân viên phòng tôi quản lý. Nhưng tôi xin khẳng định: mối quan hệ đó bắt đầu ngoài công việc, không mang yếu tố ép buộc hay vụ lợi. Và tôi đã chủ động gửi đơn đề xuất xin rút khỏi vị trí Giám đốc để tránh xung đột lợi ích."
Cả phòng họp rúng động.
Ông Trịnh nhíu mày:
"Ý chị là... từ chức?"
"Không. Tôi đề xuất chuyển sang bộ phận khác, nhường lại quyền điều hành để mối quan hệ riêng tư không ảnh hưởng đến môi trường công sở."
Một giờ sau.
Cửa phòng họp bật mở.
Hạo Minh đứng ngoài từ đầu, lặng lẽ.
Trần Lạc bước ra, nhìn cậu bằng ánh mắt vừa kiêu hãnh, vừa... mệt mỏi.
"Chị không muốn giấu nữa. Không phải vì đoạn clip, mà vì chị không muốn sống như một tội đồ chỉ vì... yêu ai đó."
Hạo Minh mím môi:
"Vậy giờ chị định sao?"
"Chị rút khỏi vai trò quản lý. Sắp tới, chị sẽ làm cố vấn nội bộ — không còn là cấp trên của em."
Cậu nhíu mày:
"Vì em sao?"
"Vì em. Và vì chính chị." – Trần Lạc nói, mắt ánh lên:
"Chị không muốn một ngày nào đó, khi tình cảm này đi đến đâu đó nghiêm túc hơn... chúng ta lại bắt đầu bằng một lời nói dối."
Tối hôm đó.
Tại căn hộ nhỏ của Hạo Minh, lần đầu tiên Trần Lạc ngồi yên trên chiếc ghế gỗ lưng thẳng – tay xoay xoay ly trà nóng.
Không rượu. Không vội vàng.
Cô nói chậm rãi:
“Chị không cần em bảo vệ nữa. Nhưng nếu em vẫn muốn ở bên, chị sẽ không cản.”
Hạo Minh đứng trước mặt cô, nắm lấy bàn tay lạnh lạnh đó.
“Không bảo vệ chị. Mà là đi cạnh chị.”
Cô mỉm cười.
Rồi kéo cậu lại gần.
Lần này, không cần đợi đến khi thang máy đóng.
Không cần nhìn quanh xem ai có thể thấy.