giao ước đêm tối của tổng tài

Chương 3: Ván Cờ Công Khai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Màn Ra Mắt Của “Báu Vật”

Chiếc Rolls-Royce Phantom lướt êm ái qua cổng biệt thự cổ kính, nơi đang diễn ra buổi tiệc mừng thành công của một dự án lớn. Đây không chỉ là một bữa tiệc; đây là sàn đấu quyền lực của giới thượng lưu Sài Gòn.

Lãnh Phong bước ra khỏi xe. Anh ta cao lớn, uy quyền, bộ vest đen tạo nên vẻ lạnh lùng hoàn hảo. Anh nhẹ nhàng vòng qua, mở cửa xe, và đưa tay về phía Hạ Vy.

Hạ Vy bước ra, ngay lập tức, cô cảm nhận được mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình. Chiếc váy lụa đen ôm sát cơ thể, lấp lánh dưới ánh đèn đêm, khiến cô trở nên nổi bật và bí ẩn. Cô đã làm theo lời anh, giữ khuôn mặt lạnh lùng, kiêu sa, như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo, không một gợn cảm xúc.

Bàn tay Lãnh Phong nắm lấy tay cô, ngón tay cái miết nhẹ lên mu bàn tay, một cử chỉ sở hữu tuyệt đối. Sức mạnh và hơi ấm từ anh truyền sang, vừa là sự hỗ trợ, vừa là lời nhắc nhở: Cô thuộc về tôi.

Họ bước vào sảnh tiệc. Âm nhạc cổ điển vang lên, nhưng không át được những tiếng xì xào, bàn tán đang lan ra như sóng ngầm.

“Cô ta là ai?”

“Chưa từng thấy mặt. Lãnh Phong giấu kỹ quá.”

“Không phải loại búp bê ngực bự thường thấy. Lạnh lùng thật.”

Hạ Vy cảm thấy như mình đang bị lột trần bởi hàng chục cặp mắt dò xét. Họ không nhìn cô như một con người, mà như một chiến lợi phẩm, một món đồ trang sức mới của Tổng tài Lãnh Phong. Tuy nhiên, cô phải giữ vững vẻ mặt lạnh lùng. Cô là báu vật của anh, và báu vật thì không cần phải chứng minh giá trị của mình.

Lãnh Phong đưa cô đi qua đám đông, không giới thiệu, chỉ im lặng nhưng đầy áp đảo. Bàn tay anh luôn đặt ở eo cô, siết chặt một cách không quá lộ liễu, nhưng đủ để khiến cô không thể rời xa anh nửa bước.

“Đừng rời khỏi tầm mắt tôi,” anh thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm thấp và có chút nguy hiểm. “Hãy nhớ, đêm nay, vai diễn của cô là ‘Người tình bí mật’ – kiêu ngạo, khó tiếp cận. Bất kỳ sự thân thiện nào cũng có thể bị hiểu lầm là sự phản bội.”

Hạ Vy gật đầu nhẹ. Cô đã sẵn sàng cho ván cờ này.

2. Thử Thách Từ Giới Thượng Lưu

Lãnh Phong nhanh chóng bị vây quanh bởi những nhân vật quan trọng trong giới tài chính và chính trị. Anh ta đứng đó, cao hơn tất cả, là trung tâm quyền lực. Hạ Vy đứng bên cạnh, trở thành một sự tồn tại không thể bỏ qua.

Một vị CEO lớn tuổi tiến đến bắt tay Lãnh Phong, ánh mắt tò mò không che giấu nhìn Hạ Vy.

“Phong, cậu đã giấu cô gái xinh đẹp này ở đâu vậy? Sao không giới thiệu với chúng tôi?”

Lãnh Phong cười nhẹ, một nụ cười xã giao lạnh lùng. Anh kéo Hạ Vy gần hơn, đôi môi gần như chạm vào thái dương cô.

“Cô ấy thích sự riêng tư, Chủ tịch. Cô ấy là người của tôi, và cô ấy không thích bị làm phiền.”

Câu nói đó, không chỉ là sự giới thiệu, mà là lời cảnh báo. Cô ấy đã được đánh dấu.

Chủ tịch kia hiểu ý, chỉ cười gượng gạo. Tuy nhiên, một vài quý cô, người từng là đối tượng hoặc thậm chí là người tình cũ của Lãnh Phong, nhìn Hạ Vy với ánh mắt chứa đầy sự ghen tỵ và khinh miệt. Họ coi cô là một món đồ chơi khác, sớm nở tối tàn.

Lãnh Phong rời đi một lát để nói chuyện riêng với một đối tác nước ngoài. Anh ta vẫn giữ khoảng cách có thể nhìn thấy cô. Ngay lập tức, Hạ Vy trở thành tâm điểm của sự tấn công ngầm.

Một người phụ nữ mặc váy đỏ, có vẻ ngoài sắc sảo và quyền quý, tiến đến gần cô. Đó là Vân Ánh, con gái của một tập đoàn đối thủ và cũng là người từng được đồn đoán là vị hôn thê không thành của Lãnh Phong.

"Chào cô Hạ Vy," Vân Ánh nói, giọng ngọt ngào nhưng lạnh lẽo, "Tôi là Vân Ánh. Chúng ta nên làm quen một chút, vì tôi là người đã có nhiều năm gắn bó với Tổng tài Lãnh Phong hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác."

Hạ Vy nhấp một ngụm rượu vang, giữ vẻ mặt vô cảm. Cô biết, đây là một cuộc chiến.

"Chào cô Vân Ánh," Hạ Vy đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, "Tôi là Hạ Vy. Rất tiếc, tôi không có hứng thú với những câu chuyện 'gắn bó' đã là quá khứ. Hiện tại, tôi chỉ quan tâm đến những gì ở hiện tại."

Ánh mắt Vân Ánh sắc lạnh đi. Cô ta không ngờ Hạ Vy lại có thể đáp trả thẳng thắn như vậy. "Cô gái trẻ, cô nghĩ Lãnh Phong là một người đàn ông lãng mạn sao? Anh ấy chỉ hứng thú với những thứ mới mẻ. Và cô... cô là thứ mới mẻ nhất gần đây. Nhưng cô biết gì không? Những món đồ chơi rẻ tiền thường nhanh chóng bị vứt bỏ khi đã mất đi giá trị ban đầu."

Lời nói này như một nhát dao đâm vào vết thương lòng của Hạ Vy. Đúng, cô là đồ rẻ tiền, là người bán mình.

Cô hít một hơi sâu, nhớ lại những gì Lãnh Phong đã dặn: Cô là báu vật của tôi.

"Giá trị của tôi," Hạ Vy nói, đôi mắt cô ánh lên sự kiêu hãnh giả tạo nhưng sắc bén, "không do cô định đoạt. Nó do Lãnh Phong quyết định. Và tôi tin, anh ấy biết rõ giá trị của một thứ đã được anh ấy 'sở hữu' vĩnh viễn là bao nhiêu."

Đúng lúc đó, Lãnh Phong quay lại. Anh đứng ngay sau Hạ Vy, cánh tay vòng qua eo cô, ôm trọn cô vào lòng.

"Vân Ánh. Tôi nghĩ cô nên quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình cô hơn là người phụ nữ của tôi," Lãnh Phong nói, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể đóng băng cả ly rượu.

Vân Ánh cứng họng, ánh mắt đầy hận thù. "Phong, tôi chỉ muốn cảnh báo cô gái nhỏ này về luật chơi..."

"Luật chơi của tôi, chỉ mình tôi đặt ra." Lãnh Phong cắt ngang, không để cho Vân Ánh kịp nói thêm một lời. "Tối nay, cô ấy là báu vật, là niềm kiêu hãnh của tôi. Cô ấy là Hạ Vy, và cô ấy là của tôi. Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa."

Vân Ánh lùi lại, gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Cô ta hiểu rằng, sự chiếm hữu của Lãnh Phong không chỉ là một trò chơi, mà là một sự tuyên bố quyền lực. Cô ta rời đi trong sự nhục nhã, gieo mầm hận thù sâu sắc vào tim Hạ Vy.

3. Lửa Ghen Tị Vô Căn Cứ

Sự can thiệp của Lãnh Phong khiến Hạ Vy cảm thấy một sự hỗn loạn trong lòng. Cô cảm kích vì được bảo vệ, nhưng sự bảo vệ này đến từ một kẻ đã mua cô, càng khiến cô nhận ra sự tủi nhục của bản thân.

Sau sự cố với Vân Ánh, Lãnh Phong không rời xa cô nửa bước. Anh ta bắt đầu giới thiệu cô với các đối tác quan trọng, nhưng luôn bằng một cái nắm tay chặt, một cái nhìn đầy chiếm hữu, như thể cô là chiếc cúp quý giá nhất.

Buổi tiệc kéo dài, và Hạ Vy bắt đầu mệt mỏi. Cô xin phép Lãnh Phong ra ngoài ban công hít thở không khí.

Đứng ở ban công, cô nhìn xuống thành phố. Ánh đèn rực rỡ dưới chân cô, nhưng cô cảm thấy lạc lõng và trống rỗng.

"Cô không thể trốn tôi ở đây."

Giọng Lãnh Phong vang lên. Anh ta bước ra, mang theo hai ly rượu khác.

"Tôi chỉ muốn hít thở một chút," Hạ Vy lí nhí.

"Cô làm tốt lắm," anh nói, giọng nói không hề có sự ấm áp, nhưng đó là lời khen hiếm hoi từ anh. "Cô đã giữ được sự kiêu hãnh, không làm tôi mất mặt trước giới tài chính. Đặc biệt là trước Vân Ánh."

Anh đưa cô ly rượu. Hạ Vy không dám từ chối.

"Cô ta là ai?" Hạ Vy hỏi.

"Là người từng có tham vọng trở thành phu nhân Lãnh Phong. Nhưng cô ta không có đủ tư cách."

"Và tôi thì có sao?" Hạ Vy không giữ được sự tức giận.

Lãnh Phong cười nhạt, một nụ cười đầy bí ẩn. "Cô có thứ mà cô ta không có. Sự phục tùng tuyệt đối. Và sự dũng cảm để bán mình."

"Tôi làm vậy vì mẹ tôi," Hạ Vy nói, ánh mắt kiên định, "Đừng nghĩ rằng tôi tham lam hay thấp hèn."

"Tôi không nghĩ vậy." Anh ta đặt ly rượu xuống, tiến lại gần, ép cô vào lan can lạnh lẽo. "Tôi nghĩ cô là một người phụ nữ ngu ngốc và kiên cường. Ngu ngốc vì tin rằng danh dự đáng giá hơn mạng sống. Kiên cường vì dám hy sinh danh dự vì mạng sống của người thân."

Anh ta giữ cằm cô, ép cô ngước nhìn anh. Đôi mắt anh ta sáng rực dưới ánh đèn thành phố.

"Nhưng dù vì mục đích gì đi nữa, Hạ Vy. Cô đã là của tôi. Cô đã ký tên vào giao ước. Tôi không quan tâm đến lý do, tôi chỉ quan tâm đến kết quả."

Bàn tay anh ta bắt đầu di chuyển, vuốt ve cơ thể cô ngay tại ban công nhìn ra thành phố. Sự kích thích này quá công khai, quá nguy hiểm, khiến Hạ Vy run rẩy vì sợ hãi và cả sự ham muốn tội lỗi.

"Chúng ta không thể... ở đây," cô thều thào.

"Tại sao không?" Lãnh Phong cười cợt, đầy thách thức. "Họ đều biết cô là của tôi. Đây là cách tôi thể hiện quyền lực của mình. Tôi muốn cô hiểu, Hạ Vy, tôi có thể chiếm đoạt cô bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu. Và cô, không có quyền từ chối."

Sự trừng phạt này không chỉ là thể xác, mà còn là tâm lý. Anh ta muốn cô cảm nhận được sự nhục nhã của việc bị sở hữu.

4. Cái Giá Của Sự Phục Tùng

Mặc dù không có hành động đi quá giới hạn ở ban công, màn "thể hiện quyền lực" đó đủ để khiến Hạ Vy hoàn toàn mất phương hướng.

Họ rời bữa tiệc vào lúc nửa đêm, không một lời tạm biệt. Lãnh Phong lái xe về thẳng Penthouse. Không khí trong xe ngột ngạt, căng thẳng hơn bao giờ hết. Hạ Vy cảm thấy toàn bộ cơ thể mình nóng bừng, khao khát thoát khỏi sự căng thẳng này, hoặc chìm đắm vào nó.

Vừa bước vào Penthouse, Lãnh Phong đóng sầm cửa lại. Anh ta không nói một lời, chỉ đẩy cô vào tường, cướp lấy môi cô bằng một nụ hôn mãnh liệt, thô bạo, đầy cơn giận dữ kìm nén.

"Cô đã làm tốt. Nhưng việc đó không làm tôi quên đi việc cô đã cố gắng chống đối Vân Ánh," anh gầm gừ giữa những nụ hôn, "Tôi không thích cô tự ý hành động."

"Tôi chỉ... bảo vệ bản thân," Hạ Vy cố gắng biện minh.

"Bảo vệ bản thân cô là nằm dưới sự bảo vệ của tôi! Không phải tự mình chống trả!"

Sự giận dữ của Lãnh Phong không phải vì cô đã thất bại, mà vì cô đã mạo hiểm ra khỏi vòng kiểm soát của anh.

Đêm đó, Lãnh Phong trút hết cơn giận và sự chiếm hữu của mình lên cô. Màn đòi hỏi này kéo dài và tàn bạo hơn bất kỳ lần nào trước đây. Cô không còn là người tình, mà là một chiến trường để anh thể hiện sự độc đoán.

Anh ta xé toạc chiếc váy đắt tiền mà anh ta đã gửi, không một chút tiếc nuối, như xé toạc lớp phòng vệ cuối cùng của cô. Anh ta muốn cô phải hoàn toàn đầu hàng, không chỉ thể xác, mà cả ý chí.

"Nói cho tôi biết," anh ta ép buộc, giọng nói khàn đặc vì dục vọng, "Nói rằng cô thích thú khi bị tôi chiếm hữu. Nói rằng cô không thể rời xa tôi."

Nước mắt Hạ Vy chảy dài. Cô không thể nói dối về cảm xúc của mình. Nhưng cô biết, chỉ một lời nói có thể khiến cơn thịnh nộ của anh dịu đi.

"Em... em không thể..."

Anh ta trừng phạt cô bằng sự im lặng và hành động. Anh ta dồn nén tất cả sự cô độc, quyền lực và sự chiếm đoạt của mình vào đêm này, ép cô phải đón nhận tất cả.

Trong cơn bấn loạn đó, Hạ Vy nhận ra một sự thật kinh hoàng: Mặc dù đau đớn và nhục nhã, cơ thể cô lại phản ứng với anh, khao khát sự chiếm hữu này. Cô ghét anh, nhưng cô lại bị nghiện sự kiểm soát và mãnh liệt của anh.

Khi mọi thứ kết thúc, Hạ Vy kiệt sức, nằm sấp trên chiếc giường rộng lớn. Lãnh Phong đứng dậy, bước vào phòng tắm.

Anh ta bước ra, mặc lại chiếc áo choàng tắm. Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp, không còn sự giận dữ, mà là sự thỏa mãn và một chút gì đó khó hiểu.

Anh ta nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng, một cử chỉ dịu dàng bất ngờ.

"Cô đã ký Giao Ước Đêm Tối, Hạ Vy," anh ta thì thầm bên tai cô, "Và cô phải chấp nhận rằng, cô đã mất đi quyền sở hữu đối với cơ thể và cảm xúc của mình. Cô là của tôi, mãi mãi là của tôi cho đến khi hợp đồng kết thúc."

Hạ Vy không trả lời, chỉ vùi mặt vào ngực anh, hít hà mùi hương nam tính còn sót lại của anh. Cô đã hoàn toàn kiệt sức. Cô đã cứu mẹ, nhưng cô đã mất chính mình.

5. Mầm Mống Ái Tình

Sáng hôm sau, Hạ Vy tỉnh dậy. Lãnh Phong vẫn nằm bên cạnh, nhưng đã tỉnh. Anh đang nhìn cô, ánh mắt không còn sự tàn nhẫn của đêm qua, mà là sự tĩnh lặng đáng sợ.

"Cô đã thấy rồi đấy, Hạ Vy. Thế giới của tôi. Nơi mà một bước đi sai lầm có thể khiến cô trả giá bằng tất cả," Lãnh Phong nói. "Nhưng tôi đã bảo vệ cô. Tôi bảo vệ tài sản của tôi."

"Cảm ơn anh," Hạ Vy nói khô khốc.

"Đừng cảm ơn. Hãy nhớ, tôi làm vậy vì tôi không thích bất kỳ ai chạm vào thứ thuộc về mình. Kể cả một ánh mắt," anh nhắc nhở.

Sau đó, anh ta đưa ra một quyết định bất ngờ.

"Hôm nay, cô sẽ bắt đầu học hỏi về công việc của tôi. Cô sẽ tham gia các buổi họp online của tôi, đọc các báo cáo tài chính của tập đoàn Lãnh thị. Tôi cần cô phải hiểu thế giới này, để cô có thể đóng vai 'người tình bí mật' một cách hoàn hảo hơn."

Hạ Vy ngạc nhiên. Đây không phải là điều khoản trong hợp đồng. Anh ta đang muốn gì?

"Tại sao?" cô hỏi.

"Vì tôi không thích một người phụ nữ ngu ngốc bên cạnh mình. Cô cần thông minh hơn. Cô cần học cách tự bảo vệ mình trong ván cờ này," anh ta nói. Sau đó, anh ta chạm vào má cô, một cử chỉ nhẹ nhàng đến khó tin. "Và vì tôi muốn cô là của tôi, không chỉ trong căn phòng này, mà còn trong mọi lĩnh vực của cuộc sống."

Hạ Vy nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của anh. Cô nhận ra, anh ta không chỉ mua một người tình, anh ta muốn tạo ra một người phụ nữ mới, hoàn toàn phục tùng và thuộc về anh ta, cả về thể xác lẫn trí tuệ.

Nỗi sợ hãi và sự tò mò, cùng với cảm giác tội lỗi về sự kích thích thể xác đêm qua, đã tạo nên một cảm xúc hỗn loạn. Cô biết, ranh giới giữa hận thù và khao khát đang dần mờ nhạt. Giao ước này không chỉ là về tiền bạc, nó là về sự biến đổi. Và cô, đã bắt đầu chấp nhận nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×