giao ước đêm tối của tổng tài

Chương 2: Sống Sót Trong Lồng Vàng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Căn Hộ Bị Niêm Phong

Sau khi rời khỏi penthouse lạnh lẽo của Lãnh Phong, Hạ Vy được Quản gia Lâm đưa đến một căn hộ sang trọng thuộc khu cao cấp nhất nhì thành phố. Đó là một nơi tráng lệ, với nội thất tối giản nhưng tinh tế, mọi tiện nghi đều đạt đến đỉnh cao xa xỉ. Tuy nhiên, đối với cô, nó không khác gì một nhà tù mạ vàng.

"Đây là chìa khóa và mã số an ninh, cô Hạ Vy. Tổng tài đã yêu cầu thiết lập mức độ riêng tư tuyệt đối cho căn hộ này. Không có người giúp việc, và cô cũng không được phép mời bất kỳ ai đến đây," Quản gia Lâm dặn dò, giọng nói không hề có sự ấm áp, chỉ là sự truyền đạt mệnh lệnh.

Hạ Vy lặng lẽ nhận lấy. Cô biết, đây là cách Lãnh Phong khẳng định quyền sở hữu và sự kiểm soát của mình. Cô bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài, trở thành một bí mật được cất giấu kỹ lưỡng của Tổng tài.

Cô bước vào căn phòng khách sáng choang, nơi ánh sáng ban ngày chỉ càng làm nổi bật sự cô đơn. Chiếc thẻ đen quyền lực nằm trong ví cô, nặng trịch như một gông cùm vô hình. 25 tỷ đã được gửi đi, mạng sống của mẹ cô đã được đảm bảo, nhưng đổi lại là 365 ngày sống trong sự chờ đợi và phục tùng.

Cô dành cả ngày để xử lý các vấn đề khẩn cấp: chuyển tiền phẫu thuật, trả một phần nợ lãi cấp bách, và gọi điện cho bệnh viện.

"Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp, cô Hạ Vy. Cô ấy đang được chăm sóc đặc biệt," giọng bác sĩ qua điện thoại mang lại sự nhẹ nhõm đến nghẹn thở.

Sự nhẹ nhõm đó là thứ duy nhất Hạ Vy còn giữ được. Cô gục đầu xuống sàn nhà lạnh lẽo, không phải vì tủi nhục, mà vì cuối cùng, cô đã làm được. Cô đã cứu mẹ. Đây là mục đích cuối cùng, là sự biện minh duy nhất cho hành động bán linh hồn mình.

Tuy nhiên, cô không thể nói với mẹ sự thật. Khi đến bệnh viện, cô chỉ nói dối rằng mình đã vay được tiền từ một người bạn cũ ở nước ngoài, người muốn giữ kín danh tính. Cô phải sắm vai một người con gái mạnh mẽ, đang gồng gánh mọi thứ, để mẹ cô có thể yên tâm dưỡng bệnh.

Nhìn người mẹ gầy gò, xanh xao nhưng đã qua cơn nguy kịch, Hạ Vy mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày. Nhưng nụ cười đó chứa đầy cay đắng và bí mật. Cô không thể nắm tay mẹ quá lâu, vì cô sợ, sợ rằng sự dơ bẩn của bản thân sẽ lây lan sang người mẹ trong sạch, người đã hy sinh cả đời vì cô.

2. Dưới Con Mắt Giám Sát

Những ngày sau đó trôi qua trong sự im lặng đáng sợ. Lãnh Phong không gọi, không nhắn tin. Căn hộ sang trọng này trở thành nhà tù của cô. Cô cố gắng tìm kiếm một công việc làm thêm, một dự án freelance có thể làm tại nhà để ít nhất cảm thấy mình vẫn là một người bình thường.

Nhưng mọi nỗ lực đều thất bại. Cô gửi CV, cô nhận được cuộc phỏng vấn, nhưng đến phút chót, các công ty đều hủy hẹn một cách bí ẩn.

Một lần, cô quyết định đi ra ngoài, chỉ đơn giản là đi dạo trong công viên gần đó. Cô thay một chiếc váy đơn giản, đeo kính râm và mũ, cố gắng hòa mình vào đám đông. Ngay khi cô vừa bước ra khỏi cổng khu căn hộ, điện thoại cô rung lên.

Là tin nhắn từ một số lạ, không tên, không hình ảnh: "Hạ Vy. Cô đang cố gắng vi phạm Điều 3 của Hợp đồng. Về nhà. Ngay lập tức."

Hạ Vy đứng sững lại, tim đập thình thịch. Điều 3: Bên A có quyền chiếm hữu tuyệt đối Bên B trong thời gian hợp đồng. Mọi kháng cự được coi là vi phạm nghiêm trọng.

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh. Không có ai khả nghi, không có vệ sĩ hay camera rõ ràng. Nhưng cô biết, anh ta ở khắp mọi nơi. Quyền lực của Lãnh Phong không chỉ nằm trong đế chế kinh doanh, mà còn bao phủ cả cuộc sống riêng tư của cô. Anh ta không cần phải xuất hiện, chỉ cần một tin nhắn là đủ để cô nhận ra mình đang bị giám sát 24/7.

Cô quay gót, bỏ lại công viên, bỏ lại khát khao tự do nhỏ nhoi. Cô quay về căn hộ, trút bỏ quần áo và nằm bệt trên chiếc giường rộng lớn. Cô không còn là Hạ Vy, cô là "món đồ chơi," một món đồ chơi đắt tiền đang chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân.

Để tránh bị điên rồ, cô lao vào việc học. Cô tải về các tài liệu kinh tế, các báo cáo tài chính mới nhất của tập đoàn Lãnh thị. Cô tự nhủ: nếu không thể làm việc để trả nợ, ít nhất cô phải hiểu rõ người đã mua mình là ai, và đế chế anh ta đang điều hành lớn đến mức nào.

Càng nghiên cứu, cô càng thấy Lãnh Phong là một thiên tài. Anh ta không chỉ lạnh lùng, mà còn là một chiến lược gia lỗi lạc, một con cáo già trên thương trường. Điều này chỉ càng khiến cô thêm sợ hãi: một người đàn ông hoàn hảo như vậy, lại sẵn sàng bỏ ra một số tiền khổng lồ chỉ để đổi lấy 12 tháng "chiếm hữu." Anh ta muốn gì ở cô?

3. Lời Triệu Tập

Ba tuần trôi qua trong sự im lặng và căng thẳng. Hạ Vy dần quen với sự cô đơn, với việc chờ đợi. Cô thậm chí còn tập thói quen ngủ nướng, ăn uống thất thường, không cần phải giữ hình ảnh hay cố gắng làm hài lòng bất kỳ ai.

Vào một buổi chiều mưa tầm tã, khi cô đang đọc một cuốn sách cũ kỹ, điện thoại VIP được Lãnh Phong cài đặt riêng, đột ngột đổ chuông. Chiếc điện thoại này chỉ có một số liên lạc duy nhất, và đó chính là anh.

Hạ Vy giật mình, đánh rơi cuốn sách. Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh. Cô biết, đã đến lúc phải thực hiện nghĩa vụ.

"Nghe đây," cô nói, giọng khàn khàn.

"Bảy giờ tối nay. Có mặt tại Penthouse," giọng Lãnh Phong vang lên, trầm ấm và uy quyền như thể anh ta đang ra lệnh cho cả một đội quân.

"Bảy giờ..." Cô nhìn đồng hồ, mới bốn giờ chiều. "Tôi cần bao lâu để chuẩn bị?"

"Cô có ba giờ. Đừng làm tôi thất vọng. Mặc chiếc váy tôi đã gửi cho cô." Anh cúp máy không cho cô kịp trả lời.

Hạ Vy đứng dậy, chân cô run nhẹ. Mặc chiếc váy anh gửi? Cô chạy vào phòng thay đồ. Trên giường, một hộp nhung đen to được đặt từ lúc nào không hay.

Bên trong là một chiếc váy dạ hội lụa đen, ôm sát cơ thể, đường cắt táo bạo ở lưng và xẻ cao ở chân. Kèm theo là một bộ trang sức kim cương lấp lánh và một đôi giày cao gót đính đá.

Cô hiểu ra. Lãnh Phong không chỉ gọi cô đến để thỏa mãn nhu cầu thể xác. Anh ta muốn cô xuất hiện trước công chúng, hoặc ít nhất là trước một nhóm người nào đó. Anh ta muốn khoe khoang "tài sản" mới của mình?

Nỗi lo lắng biến thành sự giận dữ. Cô không phải là búp bê của anh ta. Nhưng nhanh chóng, cô dập tắt ngọn lửa phản kháng đó. Cô là Hạ Vy, người đã ký hợp đồng.

Cô mất hai giờ để chuẩn bị. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô nhìn vào gương. Người phụ nữ trong gương trang điểm sắc sảo, mái tóc xoăn nhẹ buông lơi, mặc chiếc váy đen quyến rũ đến nghẹt thở, không còn là cô gái tuyệt vọng, mà là một quý cô lạnh lùng, kiêu sa. Dưới lớp trang phục đắt tiền đó, cô là một nô lệ.

4. Bàn Cờ Đêm

Đúng bảy giờ kém mười lăm, Hạ Vy đứng trước cửa Penthouse. Cô được Quản gia Lâm đón, lần này, thái độ của ông ta có phần cung kính hơn. Cô đã được "chính thức" công nhận là người tình bí mật của Tổng tài.

Lãnh Phong đang ở trong phòng làm việc. Căn phòng này khác biệt hoàn toàn với phòng khách. Nó tối giản, lạnh lẽo, chỉ có bàn làm việc, giá sách và một bộ sofa tiếp khách.

Anh ta đang họp qua video call với đối tác nước ngoài. Lãnh Phong mặc một chiếc sơ mi đen, vài nút áo trên cùng được mở hờ, lộ ra xương quai xanh và cơ ngực săn chắc. Gương mặt anh ta tập trung cao độ, hoàn toàn ngó lơ sự xuất hiện của cô.

Anh ra hiệu bằng mắt, chỉ vào một chiếc ghế sofa. Hạ Vy hiểu ý, cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cô theo dõi anh làm việc. Giọng anh chuyển đổi linh hoạt giữa tiếng Việt, tiếng Anh và tiếng Pháp, ra những quyết định trị giá hàng trăm tỷ đồng chỉ trong vài phút. Khi làm việc, Lãnh Phong toát ra một thứ khí chất áp đảo, khiến cô nhận ra khoảng cách thực sự giữa họ. Cô là món đồ chơi, còn anh là người điều khiển cả thế giới.

Sau mười lăm phút căng thẳng, anh kết thúc cuộc họp. Anh đứng dậy, rót hai ly rượu vang đỏ.

"Đến đây," anh ra lệnh.

Hạ Vy đứng dậy, bước đến gần. Lãnh Phong đưa cô một ly, ly còn lại anh tự mình nhấp một ngụm.

"Cô trông rất ổn. Chiếc váy này hợp với cô," anh nhận xét, giọng nói mang theo sự đánh giá tuyệt đối.

"Cảm ơn Lãnh Phong," cô đáp, giữ giọng điệu trung lập.

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc như dao. "Hôm nay, chúng ta không làm chuyện đó ngay lập tức. Cô sẽ đi cùng tôi đến một buổi tiệc nhỏ của giới tài chính. Cô sẽ đóng vai 'người tình bí mật' của tôi. Cô biết luật, đúng không?"

Hạ Vy gật đầu. "Không được nói chuyện riêng, không được cười với bất kỳ người đàn ông nào khác. Luôn ở trong tầm mắt anh."

"Chính xác." Anh nhấp thêm một ngụm rượu. "Nhưng có một điều khoản mới. Tại bữa tiệc, cô phải giữ cho mình vẻ mặt kiêu hãnh và lạnh lùng. Cô là báu vật của tôi, không phải một con mèo nhút nhát. Cô hiểu không?"

"Tôi hiểu."

"Tốt." Anh đặt ly rượu xuống, bàn tay mạnh mẽ đặt lên eo cô, kéo cô sát vào người. Hơi thở anh phả vào tai cô, mang theo mùi gỗ đàn hương và rượu vang. "Bây giờ, trước khi ra ngoài... tôi cần kiểm tra 'sự phục tùng' của cô."

5. Sự Trừng Phạt Ngầm

Màn kiểm tra này khác với đêm đầu tiên. Nó diễn ra ngay tại phòng làm việc, trên chiếc sofa da lạnh lẽo. Lãnh Phong không còn cuồng nhiệt hay tàn nhẫn như lần trước, thay vào đó là sự chậm rãi, kỹ lưỡng, và có phần giáo huấn.

Anh muốn cô hiểu rằng, sự phục tùng không chỉ là một hành động, mà là một trạng thái tinh thần. Anh ta giữ lại sự kiềm chế, ép cô phải chủ động và phục tùng những yêu cầu tinh tế, thậm chí là những lời nói cấm kỵ.

"Nhìn tôi, Hạ Vy," anh ra lệnh, đôi mắt hổ phách khóa chặt lấy cô, "Nói cho tôi biết, cô là của ai?"

Cô cắn môi, cảm thấy sự nhục nhã dâng lên. Nhưng nghĩ đến mẹ, cô nuốt nước mắt. "Em... em là của anh, Lãnh Phong."

Câu trả lời đó dường như làm hài lòng anh. Lãnh Phong cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi và nguy hiểm. Anh ta không cần tình yêu, anh ta cần quyền lực tuyệt đối. Và đêm nay, cô là minh chứng rõ ràng nhất cho quyền lực đó.

Màn kiểm tra kết thúc. Cô chỉnh lại trang phục, gương mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt đã trở nên kiên định hơn.

"Tuyệt vời," Lãnh Phong nói, đứng dậy, nắm tay cô một cách tự nhiên như thể họ là một cặp đôi thực sự. "Bây giờ, chúng ta ra ngoài. Hạ Vy, đừng quên, bất kỳ ai nhìn cô đêm nay, đều biết cô thuộc về Lãnh Phong này."

Cô biết, anh ta không chỉ đang giới thiệu cô với thế giới, mà còn đang đóng dấu quyền sở hữu lên cô. Cô là công cụ, là vật cưng quý giá của Tổng tài.

Bước ra khỏi Penthouse, Hạ Vy cảm thấy như đang bước vào một ván cờ lớn hơn, nơi cô không có quyền di chuyển, mà chỉ là một quân cờ được Lãnh Phong tùy ý sử dụng. Nhưng cô tự nhủ, cô sẽ sống sót, cô sẽ giữ vững lý trí, và khi 12 tháng kết thúc, cô sẽ lấy lại được cuộc đời mình. Cô không thể yêu, không được phép yêu người đàn ông đã mua cô bằng 25 tỷ này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×