1. Biệt Thự Dưới Bóng Đêm
Ba ngày sau, Hạ Vy chính thức chuyển ra khỏi Penthouse. Cô không hề cảm thấy tự do hơn, mà ngược lại, sự sang trọng của biệt thự tại Quận 2 càng khiến cô cảm thấy áp lực.
Biệt thự mang tên "Thanh Uyển," là một công trình kiến trúc châu Âu tân cổ điển, được bao bọc bởi tường cao và hàng rào cây xanh được cắt tỉa hoàn hảo. Nội thất bên trong không chỉ là xa hoa, mà là một bảo tàng nghệ thuật tư nhân. Cô có một đội ngũ quản gia và người giúp việc riêng, luôn cúi chào cô với sự tôn kính lạnh nhạt, gọi cô là "Phu nhân Hạ."
Sự khác biệt rõ rệt nhất là không gian. Trong Penthouse, cô luôn ở dưới tầm kiểm soát trực tiếp của Lãnh Phong. Ở Thanh Uyển, cô có không gian riêng, nhưng sự tự do đó lại giống như một cái bẫy tinh vi.
Đêm đầu tiên tại biệt thự, Hạ Vy đứng bên ban công, ngắm nhìn khu vườn rộng lớn dưới ánh trăng. Cô đã có mọi thứ: danh vọng, tài sản (mặc dù là tạm thời), sự an toàn cho mẹ, và sự chiếm hữu cuồng nhiệt từ người đàn ông quyền lực nhất thành phố. Nhưng cô cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết.
Đúng 10 giờ tối, Lãnh Phong đến. Anh ta không thông báo trước. Anh ta bước vào phòng cô, ánh mắt sắc như dao cạo quét qua căn phòng.
"Cô đang làm gì? Đang suy nghĩ về sự tự do giả tạo của mình sao?" Lãnh Phong hỏi, giọng anh ta chứa đầy sự mỉa mai.
"Tôi đang cố gắng hiểu," Hạ Vy đáp, quay lại đối diện với anh ta. "Tại sao anh lại chuyển tôi đến đây? Anh muốn tôi làm gì? Trở thành một người trưng bày? Một con búp bê đắt tiền không có cảm xúc?"
Lãnh Phong cười nhếch mép, tiến lại gần cô. Anh ta đẩy cô dựa vào tường, áp sát cơ thể mạnh mẽ của mình vào cô.
"Cô không phải là búp bê, Hạ Vy. Cô là chiến lợi phẩm. Biệt thự này, sự tôn trọng mà cô nhận được, tất cả đều là của tôi. Cô là tuyên ngôn về quyền lực của tôi. Mọi người nhìn cô, họ sẽ thấy tôi. Cô là kiệt tác mà tôi đang hoàn thiện, để đối phó với những thế lực sắp tới."
"Thế lực nào?" Hạ Vy hỏi.
"Gia tộc Lãnh," anh ta trả lời, ánh mắt tối sầm. "Họ không bao giờ chấp nhận một cô gái không có xuất thân như cô. Họ sẽ tìm mọi cách để phá hủy cô. Sự hoàn hảo của cô là vũ khí duy nhất để tôi bảo vệ cô."
Anh ta cúi xuống, hôn cô một cách mãnh liệt và chiếm hữu, không phải là sự dịu dàng của đêm trước, mà là sự xác nhận tuyệt đối rằng cô là tài sản của anh ta trong cuộc chiến gia tộc sắp tới.
2. Người Phụ Nữ Quyền Lực
Sáng hôm sau, Hạ Vy thức dậy với một cảm giác bất an. Cửa phòng cô mở ra, và một người phụ nữ quyền lực bước vào.
Đó là Bà Trân, mẹ của Lãnh Phong. Bà Trân khoảng 50 tuổi, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp sắc sảo, quý phái. Bà mặc bộ áo dài lụa màu xanh đậm, đeo trang sức ngọc trai đắt tiền. Khí chất của bà tỏa ra sự lạnh lùng và quyền lực còn hơn cả Lãnh Phong.
"Chào cô Hạ Vy," Bà Trân nói, giọng điệu từ tốn nhưng đầy uy quyền. "Tôi là mẹ của Lãnh Phong. Tôi đến đây để xem, người phụ nữ mà con trai tôi sẵn sàng làm náo loạn giới thượng lưu để bảo vệ, rốt cuộc là loại người nào."
Hạ Vy nhanh chóng mặc áo choàng, cố gắng giữ bình tĩnh. "Chào Bà, tôi là Hạ Vy."
Bà Trân không mời mà ngồi xuống chiếc ghế sofa đắt tiền, nhìn Hạ Vy từ đầu đến chân bằng ánh mắt dò xét.
"Tôi đã nghe về xuất thân của cô. Một sinh viên Xã hội học, cha mẹ gặp khó khăn tài chính. Mẹ cô đang nằm viện. Phải không?"
Sự trực tiếp và tàn nhẫn của Bà Trân khiến Hạ Vy choáng váng. Bà ta đã điều tra cô một cách triệt để.
"Vâng, đó là sự thật," Hạ Vy đáp, cố gắng giữ giọng không run rẩy.
"Vậy cô có biết, trở thành phu nhân Lãnh Phong có ý nghĩa gì không? Đó không phải là một chiếc danh hiệu để cô khoe khoang. Đó là một trách nhiệm. Nó là việc giữ gìn danh tiếng gia tộc, là việc quản lý hàng ngàn tỷ tài sản, là việc sinh ra một người thừa kế xứng đáng."
Bà Trân đặt một tấm séc lên bàn, trị giá mười tỷ đồng.
"Đây là sự giúp đỡ của tôi cho mẹ cô. Cô có thể đưa bà ấy ra nước ngoài chữa bệnh, hoặc làm bất cứ điều gì cô muốn. Đổi lại, cô hãy rời xa Lãnh Phong. Con trai tôi xứng đáng có một người vợ môn đăng hộ đối, một người có thể hỗ trợ nó về chính trị và kinh doanh, không phải là một gánh nặng đạo đức."
Hạ Vy nhìn tấm séc, sau đó nhìn thẳng vào Bà Trân. Cô cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng đồng thời cô cũng thấy được sự kiên cường mà Lãnh Phong đã huấn luyện cô.
"Thưa Bà," Hạ Vy nói, giọng cô dứt khoát. "Tôi hiểu ý của Bà. Nhưng tôi không đến với Lãnh Phong vì tiền, và tôi cũng không rời đi vì tiền. Mẹ tôi đã được chữa trị, và tôi đang làm việc cho Lãnh Phong theo một thỏa thuận. Thỏa thuận đó bao gồm việc tôi trở thành người phụ nữ xứng đáng nhất bên cạnh anh ấy."
Cô đẩy tấm séc lại. "Tôi không cần tiền của Bà. Nếu Bà muốn tôi rời đi, xin hãy nói chuyện với Lãnh Phong. Nếu anh ấy đồng ý, tôi sẽ biến mất ngay lập tức. Còn nếu không, tôi sẽ ở lại, và tôi sẽ chứng minh cho Bà thấy, tôi xứng đáng với mọi thứ Lãnh Phong ban cho tôi, không phải vì xuất thân, mà vì chính bản thân tôi."
Bà Trân ngạc nhiên. Bà ta chưa từng thấy một cô gái trẻ nào có thể đối diện với uy quyền của bà ta mà không hề run sợ.
"Cô... cô đã thay đổi rồi. Con trai tôi đã làm gì với cô?"
"Anh ấy đã dạy tôi cách tồn tại trong thế giới của anh ấy," Hạ Vy đáp, ánh mắt kiên định.
3. Quyền Lực Thao Túng
Buổi trưa, Lãnh Phong trở về. Bà Trân đang đợi anh trong phòng khách. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
"Con đã làm gì với cô gái đó, Phong? Cô ta là ai? Con đang chơi trò gì vậy?" Bà Trân hỏi, giọng nghiêm khắc.
Lãnh Phong tháo cà vạt, cười nhếch mép. "Mẹ đang nói về Hạ Vy sao? Mẹ nghĩ sao về cô ấy?"
"Cô ta thông minh, có nghị lực, nhưng cô ta không phù hợp với gia tộc Lãnh! Con biết con cần một cuộc hôn nhân kinh tế chính trị, không phải một thứ tình yêu nhất thời!"
"Tình yêu?" Lãnh Phong cười lớn. "Mẹ nghĩ con mang cô ấy về vì tình yêu? Hạ Vy là vũ khí của con, Mẹ ạ. Cô ấy là viên kim cương thô mà con đã mài giũa để làm chói mắt tất cả những đối thủ, bao gồm cả những người trong gia tộc. Cô ấy là bằng chứng rằng con không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai để chiến thắng."
"Nếu con muốn cô ta, được. Nhưng cô ta sẽ phải vượt qua thử thách của mẹ. Cô ta phải chứng minh cô ta xứng đáng với tên gọi 'Phu nhân Lãnh'."
"Cô ấy đã làm rồi," Lãnh Phong đáp lạnh lùng. "Hạ Vy từ chối tấm séc của Mẹ. Cô ấy không cần tiền của ai ngoài con. Đó là điều con cần ở một người phụ nữ."
Anh ta quay sang Hạ Vy, người đang đứng bên cạnh. Lãnh Phong ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào mình, sự chiếm hữu trong ánh mắt anh ta lộ rõ.
"Mẹ thân mến," anh ta nói. "Mẹ nên biết một điều. Hạ Vy là của con. Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn, nhưng chỉ cần cô ấy ở đây, không ai, kể cả Mẹ, có quyền can thiệp vào cuộc sống của cô ấy, hoặc dùng tiền để mua bán cô ấy."
Sự bảo vệ công khai này khiến Hạ Vy cảm thấy một cảm xúc phức tạp: sự an toàn tuyệt đối, đi kèm với sự sỉ nhục khi bị coi là tài sản.
"Vy," Lãnh Phong nói, nhìn cô. "Đây là thử thách đầu tiên của cô. Cô đã vượt qua. Hãy nhớ, thế giới này không có lòng tốt, chỉ có sức mạnh. Mẹ cô sẽ không làm phiền cô nữa, vì cô đã cho Mẹ thấy cô không phải là kẻ yếu đuối."
4. Báo Thù Thầm Lặng và Cuộc Gặp Bí Mật
Được bảo vệ bởi Lãnh Phong, Hạ Vy bắt đầu sử dụng vị thế mới của mình. Cô có quyền truy cập vào thông tin và mạng lưới xã hội cao cấp. Cô nhớ đến Quách Trọng và những âm mưu đã làm sụp đổ công ty của cha cô.
Cô lén lút sắp xếp một cuộc gặp với Trần Nam, cựu kế toán trưởng của công ty cha cô, người đã bị Quách Trọng gài bẫy và buộc phải rời đi.
Cuộc gặp diễn ra tại một quán cà phê nhỏ, xa hoa ở khu trung tâm, nơi Hạ Vy cảm thấy an toàn nhất. Cô mặc trang phục đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái mà Lãnh Phong đã huấn luyện.
"Anh Nam, rất mừng được gặp lại anh," Hạ Vy nói.
Trần Nam nhìn cô với vẻ nghi ngờ và ngạc nhiên. "Cô Hạ Vy? Cô... cô đã thay đổi quá nhiều. Tôi nghe nói cô đang sống với Lãnh Phong?"
"Đúng vậy," Hạ Vy đáp. "Và chính vì điều đó, tôi mới có thể nói chuyện với anh hôm nay. Tôi muốn biết sự thật về việc công ty chúng tôi phá sản. Có phải do Quách Trọng không?"
Trần Nam nhìn xung quanh, run rẩy. "Cô Hạ Vy, cô đang chơi với lửa đấy. Quách Trọng không chỉ tham nhũng. Ông ta là tay sai của một thế lực lớn hơn. Ông ta đã thao túng các khoản vay và hợp đồng, khiến công ty của cha cô sụp đổ để dọn đường cho Tập đoàn Ánh Dương thâu tóm."
"Tập đoàn Ánh Dương?" Hạ Vy nghiến răng. Vân Ánh! Cô ta không chỉ là kẻ tình địch, mà còn là kẻ thù kinh doanh.
"Đúng vậy. Quách Trọng đã bị Lãnh Phong xử lý, nhưng các tài liệu liên quan đến việc rút tiền và lừa đảo vẫn còn. Tôi có một bản sao các giao dịch mờ ám cuối cùng. Nó được mã hóa và tôi không dám mở nó."
Trần Nam đưa cho cô một chiếc thẻ nhớ nhỏ. "Hãy cẩn thận. Nếu Lãnh Phong biết cô đang điều tra việc này, tôi e rằng..."
"Tôi hiểu," Hạ Vy ngắt lời. "Cảm ơn anh, Nam. Anh đã giúp tôi rất nhiều."
Hạ Vy trở về biệt thự, trái tim cô đập như trống. Cô có bằng chứng. Một bí mật cô không thể chia sẻ với Lãnh Phong. Anh ta đã cấm cô hoạt động độc lập, nhưng đây là việc báo thù cho gia đình cô.
5. Sự Trừng Phạt Thầm Lặng
Hạ Vy nhốt mình trong phòng làm việc, cố gắng giải mã chiếc thẻ nhớ. Cô dùng tất cả kiến thức về mã hóa và tài chính mà cô đã học được để bẻ khóa. Cô cảm thấy phấn khích vì sự mạo hiểm và sự tự chủ hiếm hoi này.
Cuối cùng, cô đã mở được file. Đó là một danh sách chi tiết các khoản hối lộ và thỏa thuận giữa Quách Trọng và một luật sư cấp cao của Tập đoàn Ánh Dương, chứng minh rằng sự sụp đổ của công ty cha cô là một âm mưu được sắp đặt.
Cô cất thẻ nhớ vào chiếc hộp đựng trang sức quý giá được Lãnh Phong tặng, tin rằng đó là nơi an toàn nhất.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. Lãnh Phong bước vào.
Anh ta im lặng, ánh mắt lạnh lẽo và nguy hiểm hơn bất kỳ lúc nào. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cô, như thể có thể nhìn xuyên thấu suy nghĩ của cô.
"Cô đang làm gì? Cô đang tìm cách chứng minh sự thông minh của mình bằng cách đi ngược lại mệnh lệnh của tôi sao?" Lãnh Phong hỏi, giọng nói thấp đến mức đáng sợ.
Hạ Vy cảm thấy kinh hoàng. Anh ta biết. Anh ta luôn biết mọi thứ.
"Tôi... tôi chỉ đang đọc sách..." cô lắp bắp.
Lãnh Phong tiến lại, không nhanh, nhưng đầy uy hiếp. Anh ta nắm chặt tay cô.
"Cô gặp Trần Nam. Cô nhận một chiếc thẻ nhớ," anh ta liệt kê, như thể đang đọc một bản cáo trạng. "Cô nghĩ tôi sẽ để cô ra khỏi tầm mắt sao? Cô nghĩ biệt thự này là nơi cô có thể che giấu bí mật với tôi sao?"
Anh ta buông cô ra, nhìn thẳng vào chiếc hộp trang sức. Anh ta mở nó ra, lấy chiếc thẻ nhớ.
"Cô đang liều mạng đấy, Hạ Vy. Cô đang đùa giỡn với quyền lực tối cao của tôi. Cô biết, trong thế giới của tôi, sự phản bội, dù là nhỏ nhất, cũng không được tha thứ."
"Tôi chỉ muốn báo thù cho cha tôi!" Hạ Vy hét lên, nước mắt trào ra. "Đó là lý do tôi bán mình cho anh! Anh đã hứa cứu mẹ tôi, còn tôi, tôi phải lấy lại công bằng cho cha!"
Lãnh Phong nhìn cô, ánh mắt dần chuyển từ giận dữ sang sự chiếm hữu cuồng nhiệt. Anh ta ném thẻ nhớ sang một bên, kéo cô vào lòng.
"Sự báo thù của cô, cũng phải do tôi thực hiện!" anh gầm gừ, "Cô nghĩ cô đủ mạnh để đối phó với Tập đoàn Ánh Dương sao? Cô là của tôi, Hạ Vy. Mọi gánh nặng của cô, mọi sự báo thù, đều phải thông qua tôi. Cô không được phép có bí mật, không được phép có hành động độc lập. Bởi vì nếu cô gặp nguy hiểm, tôi sẽ phát điên."
Anh ta bế cô lên. Đêm đó, sự trừng phạt của Lãnh Phong không phải là đòn roi, mà là sự chiếm hữu thể xác đến mức nghẹt thở, buộc cô phải thừa nhận rằng, cô không thể làm gì mà không có anh ta. Cô không chỉ là người tình, cô là một phần của anh ta, bị anh ta kiểm soát tuyệt đối.
"Hãy nhớ, Hạ Vy," Lãnh Phong thì thầm, sau khi mọi thứ lắng xuống. "Mọi thứ cô có, đều là do tôi ban cho. Cả quyền được báo thù, cũng là của tôi. Cô chỉ có một công việc: Phục tùng và tin tưởng tôi tuyệt đối."
Sáng hôm sau, Lãnh Phong rời đi mà không nói thêm lời nào về chiếc thẻ nhớ. Hạ Vy biết, anh ta đã lấy tất cả. Nhưng trong lòng cô, có một sự thỏa mãn kỳ lạ. Anh ta giận, nhưng anh ta không hủy hoại cô, mà còn hứa sẽ báo thù hộ cô. Cô biết, cô đã hoàn toàn rơi vào lưới tình và quyền lực của Tổng tài độc tài này.