1. Hạnh Phúc Nửa Vời
Sáng hôm sau, Hạ Vy thức dậy với một cảm giác kỳ lạ. Cơ thể không còn đau nhức mà thay vào đó là sự thư thái, dư vị của đêm dịu dàng hiếm hoi mà Lãnh Phong đã ban tặng. Cô nhìn tờ giấy nhỏ trên gối, lời hứa được gặp mẹ khiến mọi tủi nhục dường như tan biến.
Sau bữa sáng, một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen đỗ sẵn trước cửa Penthouse. Quản gia Lâm đích thân đưa Hạ Vy đến bệnh viện.
"Tổng tài đã thanh toán mọi chi phí và chuyển phu nhân đến phòng VIP tốt nhất. Bà ấy đang hồi phục rất tốt," Quản gia Lâm thông báo bằng giọng điệu trang trọng, gọi mẹ cô là 'phu nhân' một cách tự nhiên khiến Hạ Vy cảm thấy khó chịu.
Hạ Vy bước vào phòng bệnh. Mẹ cô, bà Mai, đang ngồi tựa lưng trên giường, trông hồng hào và khỏe mạnh hơn rất nhiều. Sự căng thẳng đã biến mất khỏi đôi mắt bà.
"Vy! Con gái!" Bà Mai reo lên, nước mắt hạnh phúc trào ra.
Hạ Vy chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Giây phút đó, cô cảm thấy mọi sự hy sinh, mọi nỗi nhục nhã đều đáng giá.
"Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã không đến thăm mẹ sớm hơn," cô nghẹn ngào.
"Không sao, không sao. Mẹ biết con bận. Quan trọng là mẹ khỏe rồi, và con... con trông rạng rỡ quá. Con đang làm gì vậy, Vy? Công việc mới của con có tốt không?"
Hạ Vy cố gắng gượng cười. Cô không thể nói với mẹ rằng cô đã bán đi linh hồn mình cho ác quỷ để đổi lấy sự sống này.
"Con... con đang làm việc cho một tập đoàn lớn, mẹ ạ. Công việc hơi căng thẳng một chút, nhưng mức lương rất tốt. Con đã tìm được chỗ ở mới, rất an toàn và thoải mái."
"Thật mừng quá. Con trai của ai mà tốt bụng thế? Người đã trả viện phí cho mẹ ấy," bà Mai hỏi, ánh mắt đầy lòng biết ơn.
"Anh ấy... là sếp của con. Anh ấy rất tốt và tin tưởng con," Hạ Vy nói, cảm thấy vị đắng chát trong cổ họng. Cô không dám nói tên Lãnh Phong.
Quản gia Lâm đứng ở góc phòng, im lặng nhưng luôn theo dõi mọi cử chỉ. Sự hiện diện của ông ta là lời nhắc nhở rằng ngay cả trong khoảnh khắc riêng tư này, cô vẫn bị kiểm soát.
Trong hai giờ ngắn ngủi, Hạ Vy cố gắng tận hưởng từng giây phút bên mẹ, nhưng cô luôn cảm thấy một nửa trái tim mình đang bị giằng xé. Cô mang theo mùi hương của Lãnh Phong, mang theo sự giàu có tội lỗi, và điều đó khiến tình yêu thương này trở nên mong manh, giả tạo.
Trước khi ra về, bà Mai nắm chặt tay cô. "Vy này, con có vẻ gầy đi. Dù làm gì đi nữa, con phải giữ gìn sức khỏe. Và nhớ, dù công việc có khó khăn thế nào, mẹ luôn ở bên con."
Câu nói đó khiến Hạ Vy suýt bật khóc. Cô hứa với lòng mình, dù có phải chịu đựng bao nhiêu đi nữa, cô cũng phải bảo vệ được sự bình yên của mẹ.
2. Lớp Học Phù Thủy
Khi Hạ Vy trở về Penthouse, Lãnh Phong đang chờ cô trong phòng khách, trên tay là một tập hồ sơ mới.
"Cô đã hoàn thành nhiệm vụ cảm xúc của mình," Lãnh Phong nói, ánh mắt anh ta không đọc được. "Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo: trở thành một 'Phu nhân' hoàn hảo."
Anh ta đưa cô xem tập hồ sơ. Đó là lịch trình dày đặc, chi tiết đến từng phút:
9h-11h: Tiếng Pháp Thương mại và Lịch sử Nghệ thuật (tập trung vào trường phái Ấn tượng và Hậu Ấn tượng).
11h-12h: Cưỡi ngựa cơ bản và Tennis xã giao.
14h-16h: Lễ nghi Thượng lưu và Nghi thức Bàn tiệc (tại nhà hàng 5 sao riêng).
16h-18h: Trang điểm, Tạo kiểu tóc và Lựa chọn trang phục.
"Tôi đã thuê các chuyên gia giỏi nhất, những người đã từng huấn luyện các hoa hậu và nữ thừa kế. Cô có ba tháng để đạt được trình độ mà tôi yêu cầu," Lãnh Phong nói.
Hạ Vy cảm thấy choáng váng. Đây là một sự biến đổi toàn diện, không phải một khóa học.
"Tại sao lại là những thứ này?" cô hỏi. "Nếu tôi chỉ là người tình bí mật..."
"Người tình bí mật của Lãnh Phong phải thông minh. Phu nhân Lãnh Phong tương lai phải hoàn hảo," anh ta cắt ngang, ánh mắt sắc lạnh. "Cô sẽ không bao giờ chỉ là một người tình đơn thuần. Cô là thứ tôi sẽ trưng bày. Khi tôi đưa cô ra ngoài, cô phải là kiệt tác của tôi, khiến mọi phụ nữ khác phải ghen tị và mọi người đàn ông phải khao khát."
"Và tôi không được phép làm điều đó," Hạ Vy hiểu ý.
"Chính xác," anh ta cười nhếch mép. "Cô là báu vật trong lồng của tôi."
Người đầu tiên bước vào quá trình huấn luyện là Cô Elise, một cựu giáo viên lễ nghi người Pháp gốc Việt, nổi tiếng với sự khắt khe và tinh tế tuyệt đối.
"Chào cô Hạ Vy," Cô Elise nói bằng giọng Pháp chuẩn. "Tôi nghe nói cô rất thông minh, đó là một lợi thế. Nhưng ở đây, chúng ta không dùng trí thông minh để giải quyết vấn đề. Chúng ta dùng sự thanh lịch. Thanh lịch là vũ khí bí mật của phụ nữ quyền lực."
Lớp học bắt đầu bằng những bài học cơ bản nhất: cách cầm tách trà, cách ngồi, cách mỉm cười mà không bộc lộ cảm xúc, và đặc biệt là cách đi đứng với chiếc lưng thẳng tuyệt đối.
"Phụ nữ quý tộc đi bằng đầu gối, không phải bằng hông. Cô đang đi như một cô gái vội vàng trên phố, Hạ Vy," Cô Elise nghiêm khắc chỉ trích.
Lãnh Phong thỉnh thoảng sẽ quan sát các buổi học. Sự hiện diện của anh ta khiến Hạ Vy càng nỗ lực hơn. Cô không muốn anh ta thấy bất kỳ sự yếu kém hay sai sót nào.
3. Khát Vọng Chiếm Hữu Trong Bóng Tối
Mỗi ngày, Hạ Vy luyện tập đến kiệt sức. Cô học cách cưỡi ngựa trong khu đất riêng của Lãnh Phong, học cách nói chuyện bằng tiếng Pháp với các vị khách ảo. Cô hấp thụ mọi thứ như một miếng bọt biển khô.
Tối đến, khi mọi người đã về, Lãnh Phong lại xuất hiện. Anh ta không còn hỏi cô về tài chính, mà hỏi về lịch sử nghệ thuật.
"Trường phái Ấn tượng có ý nghĩa gì, Hạ Vy?" anh hỏi, khi họ đang cùng nhau ăn tối.
"Đó là sự từ chối tính hàn lâm, sự tập trung vào ánh sáng và cảm xúc cá nhân. Nó là sự phá vỡ quy tắc để nắm bắt khoảnh khắc," cô đáp, giọng đầy tự tin.
Lãnh Phong gật đầu hài lòng. "Sự phá vỡ quy tắc để nắm bắt khoảnh khắc. Chính là tôi. Tôi phá vỡ mọi quy tắc để nắm bắt cô."
Sự chiếm hữu của anh ta không chỉ dừng lại ở lời nói. Đêm đó, Lãnh Phong đã đưa sự kiểm soát của mình lên một tầm cao mới. Anh ta không thô bạo, mà sử dụng sự hiểu biết về cơ thể cô để thống trị.
"Cô Elise đã dạy cô cách mỉm cười giả tạo. Nhưng ở đây, cô phải mỉm cười thật lòng," anh ta thì thầm bên tai cô, khi họ đang thân mật, "Tôi muốn cô thừa nhận, cô thích sự huấn luyện này. Cô thích trở thành một người phụ nữ hoàn hảo của riêng tôi."
Hạ Vy chống cự. Cô ghét sự kiêu ngạo này, nhưng cơ thể cô lại phản bội.
"Tôi không thích," cô cố gắng nói.
Lãnh Phong nắm chặt lấy tay cô, buộc cô phải nhìn vào đôi mắt hổ phách của anh ta. "Cô nói dối. Cô muốn sức mạnh. Cô muốn trí tuệ. Cô muốn những thứ tôi ban cho. Và cô biết, chỉ cần phục tùng tôi, cô sẽ có tất cả."
Sự thao túng tinh vi này khiến Hạ Vy cảm thấy vô cùng tội lỗi. Cô đang dần quên đi mục đích ban đầu là cứu mẹ, mà thay vào đó là chìm đắm trong sự lệ thuộc và khao khát được Lãnh Phong thừa nhận. Cô đang yêu cái lồng vàng này.
4. Buổi Trưng Bày Nghệ Thuật (The Test)
Sau một tháng rưỡi huấn luyện, Lãnh Phong quyết định đến lúc Hạ Vy phải tham gia thử thách thực tế đầu tiên.
"Tối nay, chúng ta sẽ đến buổi triển lãm từ thiện của quỹ Lãnh Thị. Sẽ có rất nhiều nhà đầu tư lớn và các phu nhân danh giá," Lãnh Phong thông báo. "Cô phải hoàn hảo."
Hạ Vy mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc lục bảo, do chính tay chuyên gia tạo mẫu của Lãnh Phong chọn. Chiếc váy tôn lên vẻ thanh lịch và quý phái, nhưng vẫn giữ được nét bí ẩn.
Khi họ bước vào sảnh triển lãm, sự chú ý còn lớn hơn cả lần trước. Lần này, không còn là sự tò mò, mà là sự ngưỡng mộ ngầm. Họ thấy sự thay đổi rõ rệt ở Hạ Vy: cô đi đứng uyển chuyển, nụ cười tinh tế, và ánh mắt thông minh.
Lãnh Phong giới thiệu cô với các đối tác, và Hạ Vy đã vận dụng hoàn hảo kiến thức của mình. Cô bàn luận về tỷ lệ sử dụng thép trong xây dựng, hay thậm chí là phân tích ý nghĩa của bức tranh trừu tượng đang được trưng bày, sử dụng thuật ngữ Pháp mà Cô Elise đã dạy.
Mọi người đều ngạc nhiên. Cô gái này không còn là búp bê vô hồn, cô là một viên ngọc thô đã được mài giũa.
Đúng lúc đó, Vân Ánh xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, đi cùng một người đàn ông giàu có, cố tình tạo ra sự đối lập.
Vân Ánh cười khẩy, tiến đến gần Hạ Vy. "Ôi, Hạ Vy, tôi nghe nói cô đã học được cách sử dụng dao nĩa rồi sao? Có vẻ Lãnh Phong đã đầu tư vào cô nhiều hơn tôi nghĩ. Nhưng cô có biết, lớp vỏ hào nhoáng không thể che giấu sự thật về việc cô từng là gì không?"
Vân Ánh cố tình hạ thấp giọng, đủ để những người xung quanh nghe thấy. "Mẹ cô đã khỏe chưa? Tôi nghe nói bà ấy mắc bệnh hiểm nghèo. Chắc việc kiếm tiền bằng cách bán mình cho Tổng tài rất khó khăn, đúng không?"
Sự công kích này nhằm vào điểm yếu chí mạng của Hạ Vy. Lãnh Phong nắm chặt tay cô. Anh ta sẵn sàng can thiệp, nhưng ánh mắt anh ta ra hiệu cho cô phải tự mình giải quyết.
Hạ Vy hít một hơi sâu. Cô nhớ lại sự tự tin mà Lãnh Phong đã ép cô phải xây dựng.
"Cô Vân Ánh," Hạ Vy mỉm cười, nụ cười thanh lịch và lạnh lùng. "Tôi hiểu sự quan tâm của cô. Bệnh tình của mẹ tôi đang thuyên giảm, nhờ vào những người có lòng nhân ái. Còn về chuyện kiếm tiền... tôi nghĩ cô nên lo lắng về những khoản đầu tư của mình ở Tập đoàn Ánh Dương hơn."
Hạ Vy nói tiếp, giọng cô dứt khoát. "Tôi vừa nghiên cứu báo cáo quý III của Tập đoàn Ánh Dương. Tỷ lệ rủi ro thanh khoản đã tăng 10% do việc đầu tư quá mạnh vào thị trường tiền ảo không ổn định. Tôi nghĩ cô nên tập trung vào việc cứu lấy gia tài của mình trước khi lo lắng cho thu nhập của tôi. Ít nhất, tôi biết rõ 'giá trị' của mình, còn cô, cô đang mạo hiểm mọi thứ vì những thứ ảo vọng."
Mọi người xung quanh đều sững sờ. Sự sắc sảo và kiến thức tài chính này hoàn toàn không phải của một cô gái mới bước chân vào xã hội. Vân Ánh cứng họng, mặt cô ta tái mét vì bị công kích ngay điểm yếu của mình.
Lãnh Phong mỉm cười. Một nụ cười thực sự chiến thắng.
5. Sự Chiếm Đoạt Của Quyền Lực
Rời khỏi buổi triển lãm, Lãnh Phong đưa Hạ Vy về Penthouse. Không khí trong xe tràn ngập sự căng thẳng và phấn khích.
Vừa bước vào phòng, Lãnh Phong ôm chặt cô. Không còn là sự giận dữ hay dịu dàng. Đây là sự tôn thờ của một kẻ chiếm hữu đối với báu vật của mình.
"Hoàn hảo," Lãnh Phong gầm gừ, vùi mặt vào tóc cô, hít hà hương thơm. "Cô đã làm cô ta câm họng bằng trí tuệ của cô. Cô là kiệt tác của tôi, Hạ Vy. Không ai có thể so sánh được."
Anh ta bế cô lên, ném cô xuống giường. Đêm đó, anh ta không chỉ là người tình, anh ta là vị vua đang tôn vinh nữ hoàng của mình.
"Hạ Vy," anh ta nói, giọng nói đầy quyền lực và đam mê. "Tôi muốn cô biết, cô không chỉ là người tình hợp đồng. Cô là người duy nhất trong thế giới này có thể đứng bên cạnh tôi. Tôi đã cho cô quyền lực, trí tuệ, và vẻ đẹp. Bây giờ, tôi muốn sự phục tùng tuyệt đối của cô."
Hạ Vy cảm thấy mình hoàn toàn tan chảy trong sự chiếm hữu của anh. Cô đã vượt qua ranh giới. Cô không còn ghét anh ta nữa. Cô đã yêu anh, yêu sự kiểm soát, yêu sự phức tạp và quyền lực mà anh ta mang lại.
"Vâng, Lãnh Phong," cô thì thầm, thừa nhận sự lệ thuộc của mình, "Tôi là của anh."
Sáng hôm sau, Lãnh Phong nhìn cô, ánh mắt anh ta chứa đựng một quyết định lạnh lùng.
"Từ bây giờ," anh nói, "cô sẽ chuyển đến biệt thự riêng của tôi ở Quận 2. Cô sẽ có tài xế, quản gia riêng, và cô sẽ ngừng mọi hoạt động học tập. Cô sẽ bắt đầu công việc duy nhất của cô: Trở thành phu nhân Lãnh Phong, chuẩn bị cho những bước đi lớn hơn của tập đoàn."
Hạ Vy kinh ngạc. "Phu nhân? Nhưng... hợp đồng của chúng ta..."
"Hợp đồng là cho việc cứu mẹ cô. Nhưng vai trò của cô trong cuộc đời tôi không chỉ dừng lại ở đó," Lãnh Phong cười nhếch mép. "Tôi không bao giờ để một viên kim cương hoàn hảo trốn trong góc tối, Hạ Vy. Cô sẽ là ánh sáng của tôi."