Lan Vy bước vào quán cà phê quen thuộc, cố gắng giữ bình tĩnh sau buổi làm việc căng thẳng. Nhưng ngay khi vừa ngồi xuống, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Lâm Trường:
"16:30. Văn phòng. Cần gặp."
Cô thở dài, biết mình không thể từ chối. Bước chân vào văn phòng, anh đứng đợi, ánh mắt sâu thẳm khiến cô không dám nhìn lâu.
“Cô nhận được tin nhắn của tôi. Có chuyện quan trọng phải trao đổi trực tiếp,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy áp lực.
Lan Vy gật đầu, cố gắng duy trì khoảng cách. “Vâng.”
Anh tiến lại gần bàn cô, ánh mắt chạm ánh mắt, khiến cô cảm nhận được một luồng điện lạ chạy qua cơ thể. “Lan Vy, tôi cần cô hợp tác một cách trọn vẹn. Không chỉ công việc, mà còn… cảm xúc.”
Cô nhíu mày. “Cảm xúc là của riêng tôi.”
Anh mỉm cười, gần như nghiêng người để ánh mắt họ chạm nhau. “Vậy sao cô vẫn rung động mỗi khi tôi đứng gần?”
Lan Vy chợt im lặng, không trả lời được. Trái tim cô loạn nhịp, môi khô cứng. Anh tiến đến gần hơn, hơi thở anh phả vào mặt cô, khiến cô run rẩy nhưng không thể rút lui.
“Cô nghĩ hợp đồng này chỉ là hình thức? Không, Lan Vy. Nó sẽ kéo chúng ta đến gần nhau… dù cô có muốn hay không.”
Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi không muốn tình cảm xen vào công việc.”
“Nhưng tình cảm đã xen vào rồi,” anh đáp, giọng trầm đầy khát vọng. Tay anh đặt lên bàn, gần như chạm tay cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để cô cảm nhận sự gần gũi.
Lan Vy cảm thấy khó thở. Cô muốn lùi lại, nhưng cơ thể như bị giữ chặt, tim đập mạnh. “Lâm Trường… chúng ta không thể—”
Anh nhẹ nhàng ngắt lời, cúi xuống gần mặt cô, giọng trầm: “Lan Vy, đây không phải là ép buộc. Đây là sự thật. Trái tim tôi đã nói rồi. Còn cô?”
Cô im lặng, đôi mắt dán chặt vào anh. Trái tim cô rung động mạnh mẽ, nhưng lý trí vẫn cảnh báo nguy hiểm.
Anh nhìn cô sâu thẳm, rồi chậm rãi đưa tay, chạm nhẹ vào cằm cô, nghiêng đầu cô về phía mình. Một nụ hôn ngắn, nhẹ nhàng nhưng đủ để làm cả cơ thể cô bừng cháy. Lan Vy giật mình, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Đây… đây là quá nhanh,” cô thốt lên, giọng run run.
Anh cười nhẹ, đầy tự tin và kiêu hãnh. “Không nhanh đâu. Chỉ là chúng ta không thể chờ đợi nữa.”
Lan Vy không thể từ chối, không thể né tránh. Tất cả lý trí như tan biến khi anh áp sát, nhấn từng cử chỉ, từng ánh mắt, khiến cô vừa sợ hãi vừa khao khát.
Cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay bùng nổ. Cô cảm nhận được bàn tay anh trượt xuống vai, vòng qua lưng cô, kéo cô gần anh hơn. Cả hai đứng lặng, trong một khoảnh khắc vừa căng thẳng vừa đầy nhịp tim rung động.
Khi ranh giới giữa hợp đồng và cảm xúc thật sự bị xóa nhòa, Lan Vy nhận ra một điều đáng sợ nhưng cũng đầy mê hoặc: trái tim cô đã hoàn toàn rơi vào tay Lâm Trường, người đàn ông vừa lạnh lùng, vừa quyền lực, vừa nguy hiểm.
Và cô biết, từ khoảnh khắc này, trò chơi giữa họ mới thực sự bắt đầu.