Đêm thành phố phủ xuống như một tấm màn nhung dày đặc.
Ánh đèn từ những tòa nhà chọc trời phản chiếu lên mặt kính, rải xuống những vệt sáng chập chờn như cơn mưa kim tuyến.
Trong không gian cao nhất của tòa nhà L.G Corporation, tiếng gió va vào khung cửa kính tạo nên thứ âm thanh lạnh lẽo, vừa khô khốc vừa có chút u ám.
Tô Nhược Hy đứng trước cánh cửa lớn của phòng tổng tài, hai bàn tay siết chặt chiếc túi xách cũ, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình sau cánh cửa ấy, chỉ biết rằng — cuộc đời cô, kể từ khoảnh khắc này, sẽ không còn như trước.
“Mời cô vào.”
Giọng thư ký vang lên, nhẹ như hơi thở nhưng lại khiến tim cô đập mạnh một nhịp.
Cánh cửa tự động mở, để lộ căn phòng rộng lớn với ánh sáng vàng nhạt dịu mắt.
Không gian gần như bị nuốt trọn bởi màu tối: tường xám, thảm đen, và bàn làm việc bằng gỗ sẫm màu đặt giữa căn phòng.
Người đàn ông ngồi phía sau bàn, dáng người cao lớn, vai rộng, mái tóc đen đổ nhẹ về trán. Anh ta không ngẩng đầu lên khi cô bước vào, chỉ lật một tờ hồ sơ, giọng nói trầm thấp vang lên, vừa đủ để khiến người khác thấy run.
“Cô là Tô Nhược Hy?”
“Vâng…”
Giọng cô khẽ run, dừng lại nửa giây, rồi khẽ gật đầu.
Anh ta khép hồ sơ, ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt sâu ấy không có chút cảm xúc nào, lạnh như một mặt hồ băng.
Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, ánh nhìn như xuyên thấu qua người khác.
Tô Nhược Hy bỗng cảm thấy không khí trong phòng đặc quánh lại, mọi tiếng động dường như biến mất.
“Cô biết tại sao mình được gọi đến đây chứ?”
“Tôi… tôi nghĩ là để bàn về khoản nợ của gia đình.”
“Không. Là để bàn về điều kiện.”
Anh đứng dậy, cài lại nút áo vest, bước về phía cô với dáng điềm tĩnh đến lạnh người.
Mỗi bước chân đều khiến cô cảm thấy tim mình thắt lại.
Khi khoảng cách chỉ còn chưa đầy một mét, anh dừng lại, ánh mắt dừng trên gương mặt tái nhợt của cô.
“Cha cô nợ tôi mười ba tỷ. Ông ta không có khả năng trả. Còn cô…”
Anh cúi xuống, giọng nói trượt qua như dao sắc.
“Cô có thể trả bằng một cách khác.”
Tô Nhược Hy ngẩng lên, ánh mắt kinh ngạc.
“Anh muốn nói là…?”
“Một giao ước.”
Anh rút từ trong cặp ra một tập hồ sơ dày, đặt lên bàn.
“Trong sáu tháng tới, cô sẽ ở lại đây, trở thành bạn đồng hành của tôi.
Đổi lại, toàn bộ khoản nợ của cha cô sẽ được xóa.”
Giọng anh bình thản như đang đọc hợp đồng kinh doanh.
Nhưng với cô, từng chữ như rơi thẳng vào vực sâu.
Cô lùi một bước, môi run rẩy.
“Đây chẳng khác gì… bán mình.”
“Không ai ép cô.”
“Cô có thể từ chối.
Chỉ là, ngày mai bệnh viện sẽ ngừng điều trị cho cha cô vì thiếu chi phí.”
Trái tim cô thắt lại.
Những hình ảnh về người cha nằm liệt giường, về căn nhà cũ kỹ, về những hóa đơn viện phí chồng chất — tất cả hiện lên cùng lúc.
Cô bấu chặt mép bàn, cảm giác nghẹt thở lan khắp lồng ngực.
“Tại sao… lại là tôi?”
Anh im lặng một giây, rồi nở một nụ cười mơ hồ — không rõ là thương hại hay thích thú.
“Vì cô khác những người khác.
Trong mắt tôi, cô vẫn còn một chút chân thật.
Mà tôi lại cần điều đó.”
Anh đẩy hợp đồng về phía cô.
“Đọc đi.”
Giọng nói không lớn, nhưng lại khiến người khác không dám cãi.
Bàn tay cô run rẩy cầm lấy tập giấy.
Những dòng chữ dày đặc hiện ra: điều khoản, thời hạn, cam kết, bí mật.
Mỗi chữ như một sợi xích, trói chặt lấy tự do của cô.
Khi đọc đến dòng cuối cùng — “Không được rời khỏi nơi ở do bên A chỉ định nếu không có sự đồng ý” — cổ họng cô nghẹn lại.
“Tôi… có thể suy nghĩ không?”
“Cô có ba phút.”
Anh nhìn đồng hồ, lạnh lùng.
Trong ba phút ấy, cô nghe rõ từng nhịp tim mình.
Một phần trong cô muốn chạy trốn, phần còn lại lại nhớ đến người cha đang cần thuốc mỗi ngày.
Khi đồng hồ nhích đến giây cuối cùng, cô cầm bút.
“Tôi… đồng ý.”
Tiếng bút chạm lên giấy vang lên khô khốc.
Cô ký tên, từng nét chữ run run như viết bằng nước mắt.
Anh không nói gì, chỉ khẽ nghiêng người lấy lại bản hợp đồng.
Ánh mắt anh khẽ lướt qua cô — ánh nhìn đó khiến cô không thể hiểu nổi là thương hại hay chiếm hữu.
“Tốt.
Từ giờ, cô thuộc về tôi trong sáu tháng.”
Câu nói ấy rơi xuống, nhẹ như sương nhưng nặng tựa xiềng xích.
Nhược Hy cúi đầu, cảm giác như toàn thân mất đi sức lực.
Cô bước ra khỏi phòng, không quay đầu lại, chỉ nghe tiếng cửa khép lại sau lưng — một âm thanh khô lạnh, giống như tiếng đóng của chiếc lồng vàng.
Phía trong, người đàn ông ấy vẫn đứng yên, ánh mắt hướng ra ngoài khung kính, nơi ánh đèn thành phố lập lòe như vô số linh hồn đang trôi nổi.
Anh khẽ cười, nụ cười vừa mệt mỏi vừa cô độc.
“Giao ước, à…
Đôi khi, người ký đâu phải kẻ bị giam.”
Câu nói vang trong căn phòng vắng, hòa lẫn tiếng gió đêm.
Ngoài kia, thành phố vẫn sáng rực — nhưng với hai con người ấy,một người vừa bước vào bóng tối,còn kẻ kia… đã ở trong đó quá lâu.