Chiếc xe đen bóng dừng lại trước cánh cổng sắt khổng lồ, nơi ánh đèn vàng hắt xuống nền đá ướt như phản chiếu một thế giới khác. Cánh cổng mở ra trong âm thanh cơ khí trầm đục, chậm rãi và lạnh lùng. Chiếc xe lướt vào, để lại phía sau thành phố với tiếng còi xe, đèn đỏ, và tất cả những gì gọi là tự do.
Tô Nhược Hy ngồi ở hàng ghế sau, hai tay siết chặt lấy vạt áo. Trái tim cô vẫn đập loạn nhịp sau buổi ký kết buổi chiều. Mọi thứ đến quá nhanh, quá bất ngờ. Cô không còn đủ thời gian để suy nghĩ hay hối hận.
Người tài xế im lặng suốt dọc đường, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu. Mưa phùn bắt đầu rơi, từng giọt nhỏ đọng trên cửa kính, lăn dài như vệt nước mắt.
Khi xe dừng lại, cô khẽ ngẩng đầu. Trước mặt là một biệt thự rộng lớn phủ trong ánh đèn ấm, nằm tách biệt trên triền đồi, bao quanh là khu vườn xanh thẫm và những bức tường đá cổ. Mọi thứ vừa đẹp, vừa khiến người ta sợ hãi.
Người quản gia mở cửa xe, giọng khẽ khàng:
“Mời cô vào. Tổng tài đang đợi.”
Nhược Hy bước xuống, đôi giày chạm nền đá lạnh. Không khí đêm len qua lớp áo mỏng khiến cô rùng mình. Cô đi theo người quản gia qua hành lang dài rải đá cẩm thạch, nơi ánh đèn vàng hắt lên tường tạo thành những vệt sáng lung linh như sóng.
Bên trong, căn biệt thự được thiết kế tinh tế đến mức khiến người ta không dám thở mạnh. Mọi thứ đều toát lên sự đắt giá và trật tự — không có chỗ cho sự hỗn độn hay yếu mềm.
Người đàn ông ấy đang đứng ở cuối phòng khách, cạnh khung cửa kính rộng nhìn ra vườn. Lãnh Dạ Thần vẫn trong bộ vest đen như buổi chiều, tay cầm ly rượu vang, ánh mắt lặng lẽ dõi về phía màn mưa mờ.
“Cô đến rồi.”
Anh không quay lại, nhưng giọng nói trầm thấp ấy vẫn khiến cô khẽ run.
“Vâng…” — cô đáp nhỏ, giọng gần như tan vào không gian.
Anh đặt ly rượu xuống bàn, quay lại nhìn cô. Ánh sáng từ đèn hắt lên gương mặt anh, làm nổi bật sống mũi thẳng và ánh mắt lạnh như sương đêm.
“Từ giờ, đây là nơi cô ở.”
Cô khẽ gật đầu, mắt đảo qua căn phòng rộng. Căn biệt thự to lớn đến mức khiến con người trở nên nhỏ bé. Mọi thứ ở đây đều hoàn hảo — quá hoàn hảo — đến mức không còn hơi ấm.
“Cảm ơn… tôi sẽ cố gắng tuân theo các quy tắc.”
Anh khẽ nhướng mày, môi thoáng cong lên.
“Cô không cần quá căng thẳng. Tôi không phải quỷ dữ.”
Nhưng ánh mắt anh lại nói điều ngược lại — sâu thẳm, không thể đoán, chứa một thứ áp lực khiến người khác không thể thở nổi.
Anh ra hiệu cho người quản gia:
“Dẫn cô ấy lên phòng. Chuẩn bị thêm vài bộ đồ phù hợp.”
Khi bước lên cầu thang xoắn bằng gỗ sậm, Nhược Hy nghe tiếng giày mình vang vọng trong không gian yên tĩnh. Trên tường treo đầy tranh trừu tượng — những mảng màu đen, xám, trắng đan xen — như chính tâm hồn người đàn ông đang sở hữu nơi này.
Phòng cô nằm ở tầng hai, cách phòng anh một hành lang dài. Không gian đơn giản nhưng sang trọng: giường trắng, rèm trắng, cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn chìm trong sương.
Người quản gia nhẹ giọng:
“Cô có thể nghỉ ngơi. Tổng tài không thích ồn ào. Nếu cần gì, gọi chuông ở bàn.”
Cánh cửa khép lại, để lại Nhược Hy một mình giữa khoảng không tĩnh lặng.
Cô ngồi xuống giường, bàn tay khẽ chạm lên tấm ga mịn. Mọi thứ như mơ — một giấc mơ xa lạ, lạnh lẽo và đáng sợ.
Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi đều. Mỗi giọt như nhắc cô rằng mình đã ký một bản giao ước không thể rút lui.
Khoảng nửa đêm, có tiếng gõ nhẹ.
“Vào đi.”
Cánh cửa mở, Lãnh Dạ Thần bước vào, không báo trước. Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có, chỉ khác là đã tháo cà vạt, cổ áo hơi mở, để lộ đường viền cổ rắn rỏi.
“Tôi chỉ muốn chắc cô không bỏ trốn.”
“Anh nghĩ tôi có thể đi đâu sao?” — cô khẽ cười, giọng pha chút mỉa mai lẫn mệt mỏi.
Anh tiến lại gần, dừng trước mặt cô. Khoảng cách giữa họ chỉ còn một hơi thở.
Ánh mắt anh lướt qua gương mặt cô, dừng lại nơi ánh nhìn bất an ấy.
“Đừng thách thức giới hạn của tôi, Tô Nhược Hy.”
Giọng anh trầm, không lớn, nhưng mang theo sức nặng của mệnh lệnh.
Cô mím môi, không đáp. Trong khoảnh khắc, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng mưa rơi và nhịp thở mỏng manh giữa hai người.
Rồi anh lùi lại, ánh mắt dịu xuống một chút.
“Nghỉ đi. Mai cô bắt đầu vai trò của mình.”
Anh quay người, bước ra, để lại mùi hương rượu và khói thuốc phảng phất trong không khí.
Khi cánh cửa khép lại, Nhược Hy ngồi yên rất lâu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa đọng trên kính phản chiếu ánh đèn nhạt.
Trước khi đến đây, cô nghĩ mình chỉ cần chịu đựng sáu tháng là có thể cứu cha, rồi rời đi.
Nhưng khoảnh khắc ấy — khi đôi mắt anh chạm vào cô — cô bỗng cảm thấy thứ gì đó đang thay đổi.
Một sợi dây vô hình đang trói buộc họ lại với nhau, không phải bằng hợp đồng, mà bằng thứ cảm xúc không tên, vừa yếu mềm vừa nguy hiểm.
Sáng hôm sau, khi mở mắt, Nhược Hy thấy ánh nắng đầu tiên xuyên qua rèm trắng, phủ lên căn phòng ánh sáng dịu nhẹ.
Cô ngồi dậy, hít sâu, cố dặn lòng rằng mọi thứ chỉ là công việc, chỉ là một giao ước.
Nhưng tiếng gõ cửa vang lên khiến cô khựng lại.
Người quản gia nhẹ giọng:
“Tổng tài muốn dùng bữa sáng cùng cô.”
Tim cô chợt thắt lại. Sáu tháng bắt đầu — và có lẽ, cũng là khởi đầu của một bi kịch không thể tránh.
Phòng ăn ở tầng trệt sáng rực trong ánh mặt trời.
Anh đã ngồi sẵn ở đầu bàn, ly cà phê bốc khói trong tay, ánh mắt lặng lẽ hướng ra ngoài cửa sổ.
Khi thấy cô bước đến, anh chỉ khẽ gật đầu.
“Ngồi đi.”
Bữa sáng diễn ra trong im lặng. Tiếng dao nĩa chạm khẽ vào đĩa sứ, đều đặn đến mức khiến người ta căng thẳng.
Sau vài phút, anh đặt ly xuống, giọng bình thản:
“Từ hôm nay, cô sẽ đi cùng tôi đến công ty. Tôi ghét người khác trốn tránh nghĩa vụ của mình.”
Cô khẽ ngẩng lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu như vực của anh.
“Vâng… tôi hiểu.”
Anh khẽ mỉm cười.
“Tốt. Cô đang học nhanh hơn tôi nghĩ.”
Nụ cười ấy, dù nhẹ, vẫn khiến cô thấy rùng mình. Nó không phải là nụ cười của niềm vui — mà là dấu hiệu của một cuộc chơi vừa bắt đầu.
Đêm qua, cô ký một bản giao ước.
Hôm nay, cô đã bước vào thế giới của anh.
Một thế giới không có chỗ cho sai lầm, cũng không có lối thoát cho trái tim.
Trong căn biệt thự phủ ánh đêm, Lãnh Dạ Thần và Tô Nhược Hy — hai con người thuộc hai thế giới — đã bước vào một hành trình mà cả hai đều không thể lường trước kết cục.
Và dù cô không biết, người đàn ông ấy…từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô, đã âm thầm ký một giao ước khác — giao ước với chính bản thân mình rằng: sẽ không để cô rời khỏi đời anh.